Buổi tối, Hân Nghiên qua nhà của Trạch Dương chơi. Cô chạy nhanh lên phòng cậu. Còn chả thèm gõ cửa mà đi thẳng vào. Đúng lúc cậu đang cởi trần nhìn vào gương. Hôm nay đánh nhau có vài vết bầm tím.
- Trạch Dương a mình...
- Im lặng.
Trạch Dương bịt miệng Hân Nghiên kéo cô vào trong khóa chốt của lại.
- Sao cậu lại vào đây? Từ lần sau vào phải gõ cửa trước nghe chưa?
- Ừm.
Hân Nghiên ngoan ngoãn gật đầu nhìn cậu. Một lúc sau ánh mắt lại nhìn về trên người của Trạch Dương. Cậu thấy vậy liền đẩy cô ra xa.
- Không được nhìn nữa.
- Tại sao? Người Trạch Dương có khác người mình đâu. Đây này.
Hân Nghiên còn đang định cởi áo cho cậu xem thì Trạch Dương nhanh tay giữ lại.
- Không được cởi ra biết chưa?
- Nhưng mà Trạch Dương cũng cởi mà.
- Mình khác, cậu khác.
- Tại sao lại khác.
- Không nói nhiều, cậu đi về đi.
- Không về, thích ở đây với Trạch Dương cơ.
Trạch Dương hết nói nổi với cô. Anh buông tay đi ra phía gương ở tủ nhìn về phía lưng. Hân Nghiên cũng mở to mắt để nhìn. Lưng anh có nhiều vết bầm tím quá đi. Cô chạy đến đưa tay đến mấy vết bầm tím đó. Trạch Dương giật mình ngoảnh lại nhìn cô.
- Sao Trạch Dương bị vậy?
- Không sao, sẽ khỏi nhanh.
- Có đau lắm không?
- Không đau.
Hân Nghiên chu môi nhìn cậu. Sao cậu nói không đau mà cô lại cảm thấy là có đau thế nhỉ. Cô lại gần nhìn vết bầm rồi đặt đôi môi nhỏ đỏ mọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978022/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.