- Tiểu Dương, con đem qua cho Hân Nhi giúp mẹ nhé.
Hạ Mỹ Oánh cầm hộp bánh đặt lên bàn học của Trạch Dương.
- Vâng.
- Mẹ có để cho con ở tủ lạnh rồi, nếu thấy buồn chán có thể ăn.
- Con biết rồi.
- Cái thằng này.
Hạ Mỹ Oánh xoa đầu con trai cười rồi ra khỏi phòng. Trạch Dương làm bài tập xong nhìn hộp bánh rồi quay ra cửa sổ nhìn. Căn phòng đối diện phòng anh là phòng của Hân Nghiên. Đèn vẫn còn sáng chứng tỏ cô vẫn chưa ngủ. Trạch Dương cầm hộp bánh đi ra khỏi phòng.
Mở cổng ở hàng rào liền đi qua nhà Hân Nghiên cho nhanh. Anh vào trong nhà thì lại gặp mặt ba mẹ cô đang xem truyền hình.
- Cô, chú.
- À, Tiểu Dương qua chơi hả. Cháu lên trên tầng với Hân Nhi đi, con bé nó đang chơi trên đó.
- Ừ, Tiểu Dương cứ tự nhiên đi nhé.
- Vậy cháu lên đây.
Trạch Dương gật đầu rồi đi lên.
Cốc! Cốc!
Hân Nghiên đang ngồi đọc truyện tranh thì nghe thấy tiếng gõ cửa liền nhanh nhẹn chạy ra mở.
- A, Trạch Dương. Sau cậu lại sang đây vậy?
- Mẹ mình cho cậu bánh.
- Oa, nhìn đẹp quá đi. Cô Oánh là tốt nhất. Hì.
Hân Nghiên cầm hộp bánh lên cười tươi rói. Cô chạy nhanh vào phòng nhảy lên giường mở hộp bánh ra ngửi. Trạch Dương đi vào trong phòng ngồi ở bàn học của Hân Nghiên.
- Ừm, bánh ngon quá đi. Trạch Dương ăn đi này, a đi nào.
Hân Nghiên cho miếng bánh quy lên nhai tấm tắc khen. Cô cầm thêm miếng bánh đi đến chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978014/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.