Vừa về tới phòng Lưu Thông đã chạy tới tìm cô. Cô đi vào cất đồ, hắn cũng chỉ dám đứng ngoài nói vọng vào:
- Nghe bảo cô tha cho một sát thủ cấp S?
- Chuyện của anh?
- Không phải! Nhưng tại sao cô lại làm thế?
- Thích!?
- Lỡ hắn tới tìm cô thì sao? Hắn là một mối nguy hiểm đấy!?
- Kệ. Không có việc gì nữa thì cút đi. Đừng có làm phiền giờ ngủ của tôi.
- Haiz.. Ừm.. cô ngủ ngon! Nhưng nhớ cẩn thận.
- Lắm chuyện!? Đóng cửa!
Cô cởi giày leo lên giương, cửa cũng đóng lại, Lưu Thông rời đi. Cô nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cánh cửa phòng mở ra, cô vớ lấy cái đồng hồ trên bàn ném mạnh về phía cửa.
Choang!
Chu Vãn Minh lùi lại, rồi bình tĩnh nói:
- Tối qua cô làm nhiệm vụ giùm cho căn cứ 2?
- Thì sao?
- Không sao. Nhưng mà đừng làm vậy nữa. Không tốt đâu!?
- Lần cuối.
- Ừm!? Tôi là đội trưởng của cô. Cô là thành viên của tôi. Thứ đội trưởng cần chính là phải bảo vệ an toàn cho thành viên của mình. Hôm qua cô tự ý hành động, lỡ có việc gì sảy ra với cô thì sao?
- Chết rồi thì thôi. Tóm lại tôi chết rồi thì cũng không ai buồn đâu. Anh không cần phải lo.
- Im lặng đi!? Thành viên của tôi mà có mệnh hệ gì! Tôi sẽ không tha cho người đó. Chỉ có vậy!?
- Ha~.. Cảm ơn anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-mat-ngot/2861204/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.