Tôi chính là đội trưởng của Mr.Zero!
- Hừ! Có gan lớn đấy. Thú vị! Đi cứu Mr.Zero rồi tự nhận phạt đi.
- Vâng. Cảm ơn!
Chu Vãn Minh nắm chặt tay, quay người rời đi. Còn người ngồi sau bóng tối cười một cách đầy sự vừa ý.
Trong phòng giam.
Bụp! Bụp! Bụp!...
Tiếng roi quất vang lên, lấp đầy cả căn phòng một màu tối, chỉ lấp lóe ánh sáng yếu ớt của ngọn nến cách đó không xa.
Hai tay cô bị trói bằng hai sợi dây xích lớn, Chân trần quỳ trên nền bằng đá lạnh. Khuôn mặt tái nhợt, gần mất hết sức sống. Nhưng vẫn không nghe một tiếng rên la của cô. Người thi hành vẫn tiếp tục đánh không ngừng. Cô cũng không biết đã bị đánh bao nhiêu cái rồi, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu tiếng.
Một dáng người phụ nữ đứng trước mặt cô, lên tiếng đầy sự khinh bỉ, chửi mắng cô:
- Hư.. Tao đã mong chờ nhìn thấy mày bị như hôm nay lâu lắm rồi. Hahaha.. Thứ hênh hoang, kiêu ngạo với tao à? Đánh nó mạnh lên, đáng chết nó cho tao. Haha.. Đánh chết nó thì cũng không ai dám trách mày đâu.
Bộp! Bộp! Bộp!..
Tiếng roi vang lên giòn giã hơn, cũng mạnh hơn gấp nhiều lần. Cô cắn chặt môi đến chảy cả máu, để không phát ra tiếng. Còn người châm chọc cô chính là Mục Tống Tống, cô ta được thả ra ngoài rồi tới tìm cô, khi thấy cô bị đánh sắp chết, khuôn mặt không che đi được sự vui vẻ như đạt được ý của bản thân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-mat-ngot/2861127/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.