Sau khi đến nơi.
Quý Trạch lảo đảo bước xuống từ phía sau xe, Hạ Thần đứng bên cạnh ôm lấy chiếc mũ bảo hiểm, sửa sang lại đầu tóc rối bù, năm ngón tay lướt qua một lúc mới xem như chải vuốt lại gọn gàng.
“Nhìn bộ dáng này của anh đi.” Hạ Thần cởi mũ bảo hiểm, vui sướng nói, “Ngồi xe mà chân mềm nhũn luôn à? Như vậy là không ổn rồi.”
Quý Trạch đặt chiếc mũ bảo hiểm lên vị trí ghế sau, nhàn nhạt nói, “Là do chân tôi dài,” anh bước ra khỏi nhà xe, ở dướingọn đèn đường in lại bóng dáng thon gầy, “Tôi không thấy chỗ để chân, lúc ngồi phải cuộn tròn cái chân lại mỏi muốn chết.”
Hạ Thần vừa đẩy xe vào và khoá lại nghe vậy cũng nghiêm túc đánh giá hai đôi chân dài của anh một lát, đôi chân được bao bọc bởi một chiếc quần lửng mùa hè mỏng manh, vừa thon vừa dài, lộ ra một đoạn cổ chân thon gầy. Cậu gật đầu đồng tình “Thật sự rất dài.”
Cậu lại sờ cằm, như đang tự hỏi nên khen như thế nào. Một lúc lâu sau thì mắt cậu sáng lên, nhớ lại một truyện cười được lan truyền trên mạng cách đây không lâu. Ngay sau đó, dưới linh cảm không tốt của Quý Trạch, cậu phun ra một câu: “Cho tôi chơi một năm cũng không hề chán.” Nói xong còn làm động tác xoa bóp.
“Cậu!” Quý Trạch quả thực không biết nên nói gì, ở trước mặt mọi người cũng khó nói thành lời, lúc này chỉ có hai người nên rốt cuộc anh cũng nói ra câu anh đã nghẹn cả buổi tối kia: “Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-cua-anh-that-mlem/171983/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.