Sau khi nhận bằng tốt nghiệp, tôi về quê một tuần. Thời gian vừa qua đã xảy đến quá nhiều chuyện, nhân lúc này, tôi muốn tìm về chốn yên bình để cân bằng lại mọi thứ. Quả nhiên đây là một quyết định đúng đắn. Khi được sống trong mái ấm có tình thương của bố, có sự quan tâm của mẹ, trái tim tổn thương bao ngày của tôi dần được gắn lại những mảnh vụn, tôi xốc lại tinh thần, tận hưởng những giây phút bình yên đúng nghĩa. Trong khoảng thời gian này, trong đầu tôi cũng ngầm lên kế hoạch cho một khởi đầu mới. 
Tôi ấp ủ hy vọng được đến một nơi thật xa. Và, một trong những nơi xa mà tôi muốn đến nhất vào hiện tại… chính là Sài Gòn. Tôi muốn được trải nghiệm và thử sức mình tại một vùng đất mới, tôi muốn thay đổi tư duy và những suy nghĩ nội tại của mình. Bên cạnh những lý do đó, chính là tôi muốn thoát khỏi vòng luẩn quẩn tại nơi này. Ở quê hay ở Hà Nội, tất cả đều ngập tràn ký ức về người ấy. Cứ tiếp diễn những ngày tháng nhàm chán này, tôi nghĩ mình sẽ không thể nào vượt qua được nỗi ám ảnh của quá khứ. 
Lần thăm nhà này, mặc dù tôi tỏ ra vui vẻ, lạc quan nhưng tất cả đều không qua được mắt mẹ tôi. Tôi cảm thấy mẹ là một người rất nhạy cảm, hoặc cũng có thể, mẹ chỉ có mình tôi là con gái nên đặc biệt yêu thương và quan tâm hơn. Mấy lần mẹ hỏi chuyện bóng gió, có lẽ mẹ đoán được chuyện tình cảm giữa tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-ve-phia-anh/2572564/chuong-31.html