Chương trước
Chương sau
"Meo~~Meo"

 Đại hoàng dùng thân mình mập mạp của nó đẩy đẩy cậu bé đang ngủ say trên giường, trong miệng còn vang lên tiếng kêu meo meo.

"Ưm~Đại hoàng à~"

 Giọng nói trong trẻo mang theo phần ngái ngủ.

Cậu dùng tay dụi dụi mắt, mở mắt nhìn trần nhà đầy hình ngôi sao lấp lánh lên ánh sáng nhẹ màu vàng nhạt, chớp chớp  mắt, cậu ngồi dậy khẽ vươn vai rồi ngáp một cái, nhìn bầu trời đã chuyển sang sắc tím, cậu ôm Đại hoàng bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh.

 Nhìn mình trong gương cậu dùng nước hất vào mặt mình rồi khẽ chu môi, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh người đàn ông vào chiều nay, tại sao mẹ lại không cho cậu ở đấy chứ, càng nghĩ cậu càng cảm thấy ấm ức, cậu quyết định hôm nay phải ăn thật nhiều bánh ngọt cho đỡ tức mới được, cậu nhìn sang đại hoàng

"Đại hoàng à, hôm nay hai người chúng ta phải ăn thật nhiều cho đỡ tức mới được!"

 "Meo~".

Cậu ôm Đại hoàng chạy nhanh xuống phòng bếp

"Mẹ ơi, Con đói~".

Cậu đưa mắt nhìn khắp căn nhà, Căn nhà yên lặng lạ thường, Cậu thả Đại hoàng lên ghế rồi đi lại điện thoại bàn gọi cho Mẹ, trong lúc cậu đang chờ đợi Mẹ bắt máy thì cách cửa nhà mở ra Mẹ cậu bước vào nhà, mắt bà đỏ hoe dường như đã khóc, cậu chạy lại ôm Bà, cậu đưa đôi tay nhỏ bé có chút thịt của mình xoa xoa mắt bà

"Mẹ, Sao mẹ lại khóc"

"Khóc là xấu lắm á, Thương thương mẹ, Hàn Hàn thương Mẹ mà, đừng khóc nữa"



 những câu nói vụn về an ủi mang âm thanh non nớt.

Bà im lặng mà ôm chầm lấy cậu, chiếc áo thun mùa hè ở sau lưng đã ướt một mảng nước mắt của bà, Cậu chẳng biết làm gì chỉ vụn về dùng đôi tay khẽ vỗ lưng.

Dường như bà đã bình tĩnh hơn, Bà buông cậu ra đôi mắt ngấn lệ đỏ hoe của bà nhìn cậu, bà dùng đôi tay có chút vết chay sạn của bản thân xoa xoa đôi gò má cậu, cậu đứng yên, đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn vào bà, bây giờ trong suy nghĩ cậu chỉ có những câu hỏi, cậu không hiểu tại sao mẹ lại khóc, ai đã làm cho Mẹ khóc, có phải là mình quậy nên mẹ mới khóc?.

Một lúc lâu sau bà mở miệng, "Hàn Hàn..ngày mai..hai mẹ con chúng ta sẽ dọn về ở cùng Ba con"

giọng nói bà run run, đôi lúc còn nghẹn lại vì khóc.

Nghe đến từ *Ba* Trong trí nhớ non nớt của cậu, từ khi cậu sinh ra, cậu chưa bao giờ được gặp Ba, Mẹ cậu cũng chưa bao giờ kể về Ba,  Qua những lần nghe lén ông bà ngoại nói chuyện với nhau, Cậu chỉ biết từ lúc biết mẹ cậu mang thai cậu thì người đàn ông ấy đã bỏ hai mẹ con cậu, để mẹ cậu phải một mình mang thai cậu, đến khi cậu sinh ra ông ta cũng chưa từng gặp lại cậu một lần nào.

Nhưng cậu thấy ba là người xấu, Tại Ba mà mẹ khóc, Ba là người xấu.

Nhớ đến Người đàn ông cao lớn nhìn rất dữ đã đến lúc nãy, chẳng lẽ đó là ba cậu sao.

Dù vậy thì đã sau, dù người đàn ông đó có cao lớn thế nào, hung dữ thế nào thì cũng không được làm mẹ khóc.

Ông ta là người xấu, cậu không thích ông ta, Nhìn những giọt nước mắt trên mặt mẹ, cậu càng ghét ông ta hơn.

Tại sao đã bỏ rơi hai mẹ con cậu, mà còn xuất hiện, tại sao khi trong lúc mẹ đang khó khăn, khi gia đình nghèo khó ông không xuất hiện, đến khi mọi việc đã bình yên ông lại xuất hiện.

Ba là ông kẹ, đến để bắt mẹ và cậu về ăn thịt.

Cậu sẽ bảo vệ mẹ, bảo vệ người phụ nữ mà cậu yêu thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.