Ngu ngốc không ai bằng. 
Vì vài câu nói của người khác thôi liền phải kéo dài thời gian chịu đựng thống khổ thêm 24 giờ nữa, cậu thấy bản thân thật sự quá ngu ngốc.   
Lại một ngày mới, mặt trời bên ngoài đã treo lên cao, Thẩm Thính Miên đờ đẫn, nhìn chằm chặp lên trần nhà. 
Cậu luôn nỗ lực tự chất vấn cái đại não bỏ đi của mình. Mỗi buổi sáng, cậu luôn cần một khoảng trống như vậy để rút bản thân ra khỏi hư ảo, để từ lắp ráp từng mảnh thân thể như đã tách rời ra lại làm một người bình thường. 
Sống thêm 24 giờ nữa cảm giác triệt để tồi tệ. 
Không, không cần 24 giờ, hôm nay, hôm nay nhất định sẽ được. 
Chỉ đến lúc hừng đông, cậu mới có thể đi vào giấc ngủ được, lần này cũng không ngoại lệ, giấc ngủ kéo dài khoảng một hai tiếng gì đó, cũng lâu rồi cậu cũng không còn đếm thời gian mình có thể ngủ được nữa. 
Sinh tồn là một thứ cực hình tra tấn đau đớn đến tột cùng. 
Đêm qua, cậu đã nằm trong chăn mà khóc, khóc đến nôn khan, tiếng khóc đến nghẹn lại kia làm đầu cậu đau như muốn nổ tung, nhưng nó chung quy vẫn không đủ để khiến cậu chết đi, nếu khóc mà có thể làm người ta chết bất đắc kỳ tử thì cậu đã sớm chẳng còn nằm đây. Cậu cố dùng chăn đè chặt vào đầu mình với mong muốn có thể giảm bớt thống khổ, dù không có tác dụng mấy, nhưng cậu vẫn theo thói quen mà lặp lại hành động này. 
Những người đã định phải chết chìm trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tu-nhi-sinh/231588/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.