*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối hôm qua, Thẩm Thính Miên ngủ không được ngon cho lắm. Cậu cứ luẩn quẩn trong một vòng lặp chết chóc, lúc tỉnh lại cậu không nhớ rõ chi tiết như thế nào như đại khái là trong mơ, cậu bị giáo viên tiếng Anh mắng khiến cậu khổ sở không thôi. Không chỉ có cô ấy mà còn có mặt những giáo viên khác nữa, mỗi lần cảnh tượng bị phê bình trôi qua lại khiến giấc mơ càng vặn vẹo, quái dị tựa như một bức họa trừu tượng, kéo dài vô tận. Chúng tạt những mảng đen lên giấc mơ của cậu, biến những hạnh phúc trở thành hư ảo.
Thẩm Thính Miên ngồi ngốc trên giường gần nửa tiếng, cậu xoa mặt nhìn ra ngoài trời, mặt trời vẫn còn trốn đâu đó chưa chịu lộ mặt. Thẩm Thính Miên quay ra tìm Lý Mục Trạch, sau đó cậu đứng lên, kéo cửa ra, nhỏ giọng kêu lên: “Mục Trạch?”
Cậu nghĩ chắc là Lý Mục Trạch đi toilet thôi, nhưng sao lại đi lâu như vậy.
Thẩm Thính Miên đang mặc chiếc áo ngủ rộng của Lý Mục Trạch, thử gõ cửa toilet, kêu: “Mục Trạch, cậu ở đâu vậy?”
Vẫn không có ai đáp lại. Cậu đứng đó một hồi giống như một đứa trẻ bị lạc mẹ. Thính Miên thất thần, gãi tóc, sau đó cậu đến phòng khách tìm cặp sách của Lý Mục Trạch, lấy một cuốn sách giáo khoa ra, định sẽ ôn tập một chút.
Lúc này, đèn bỗng nhiên bật sáng.
“Dậy sớm vậy con?”
Là mẹ Lý, Thẩm Thính Miên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tu-nhi-sinh/1019022/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.