“Trạch Trạch, mẹ cho rằng trốn tránh bây giờ không phải là việc nên làm.” 
Mẹ Lý lại kiên nhẫn gõ cửa vài lần nữa, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã trưởng thành đúng không nào?” 
Trong nhà vẫn im ắng như cũ, mẹ Lý tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Nếu Miên Miên thật sự đã chết, chúng ta có thể giúp mẹ nó lo liệu hậu sự. Còn nếu Miên Miên chưa chết thì chúng ta phải tỉnh táo lên, sau đó có thể đi thăm nó chứ không phải là nhốt mình trong phòng, cái gì cũng không chịu tin, không chịu làm. Con nói cho mẹ biết đi, con như hiện tại có thật sự giống như là con rất thích Miên Miên sao?” 
Lý Mục Trạch rốt cuộc cũng mở cửa cho mẹ mình vào. Trong phòng, màn cửa đã buông xuống hết, chỉ còn bóng tối bao trùm. Bà không thấy rõ bộ dạng con trai mình, chỉ biết chính mình cũng đang chìm đắm trong nỗi buồn to lớn. 
Lý Mục Trạch nhìn tổng thể vẫn có thể xem là sạch sẽ, chỉ có điều quần áo từ hôm đó đến giờ chưa thay, trên mặt lấm lem những vệt nước. Hắn yên lặng, thỉnh thoảng đưa tay dụi mắt, hơi thở nặng nề. Mẹ Lý không phải chưa từng có lúc nhụt chí, bà biết lúc này dù có nói gì cũng không đủ để lay động con trai mình. 
“Cậu ấy chỗ nào cũng tốt đẹp cả.” 
Lý Mục Trạch lẩm bẩm một mình: “Cậu ấy đẹp như vậy, tính cách tốt như vậy, bước đến đâu nơi ấy liền bừng sáng. Cậu ấy thật sự làm con rung động rất nhiều lần nên con đã từng nghĩ một người tốt như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tu-nhi-sinh/1019006/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.