Bọn họ bắt đầu bàn luận chiến thuật, kế hoạch di chuyển để đến đó vào trưa mai vô cùng sôi nổi. Những thầy cô, bạn học không có sức sống những ngày qua đồng loạt khởi sắc, tham gia đàm luận khá nhiệt tình. Bởi bọn họ đều hiểu rằng ở lại đây không chết vì zombie thì cũng sẽ chết vì cái đói, chi bằng đến với quân đội kia thì may ra còn có chỗ dựa nơi mạt thế này.
Tấn Sơn lớn lên trong môi trường quân đội nên hắn vẽ ra kế hoạch di chuyển vô cùng tỉ mỉ, thêm danh vọng tích lũy ở trường bấy lâu nên lời nói rất có trọng lượng, hắn phân công công việc cho mỗi người, các thầy cô đều không có ý kiến. Nhìn Tấn Sơn chững chạc, khí chất lạnh lùng chớ gần cùng vẻ đẹp trai anh tuấn, tác phong làm việc tỉ mỉ, quyết đoán thu hút không ít phái nữ khiến cho không chỉ Minh Triết mà các học sinh nam khác một hồi đố kỵ.
Văn Trung vừa nhìn Hương Trà dựa vào lan can, mái tóc trắng mượt khẽ lay trong gió, ánh mắt của cô vẫn luôn khép hờ, im lặng quan sát tất cả vừa ngẫm nghĩ, năm đó có lẽ vì cậu lánh nạn theo lớp nên không biết rằng quân đội tới đây, nhưng còn chuyện Phú Nhuận có căn cứ, sao khi đó lại chưa từng nghe qua. Bao nhiêu năm ở mạt thế cậu đã sành sỏi tất cả những căn cứ lớn nhỏ trên Việt Nam này, chưa từng nghe nói tới căn cứ quận Phú Nhuận...
Ánh mắt Văn Trung bỗng lóe lên. Khoan, khoan đã, nếu lục lọi ra những căn cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tra-noi-mat-the/4131546/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.