1.
Tôi bồn chồn nhìn Giang Khâm đột nhiên xuất hiện. Tôi đang ở Quảng Châu, tại một thị trấn nhỏ nghèo đói và việc anh xuất hiện ở đây nằm ngoài suy nghĩ của tôi.
Anh ta với vẻ mặt lạnh lùng, im lặng ngồi cạnh tôi.
Hãy xem tôi đối đầu với cha của con tôi như thế nào.
Giang Khâm gõ ngón tay lên bàn hai lần.
“Đã năm năm kể từ khi em bỏ đi, đứa bé này đã bốn tuổi rưỡi. Nguyễn Diệu, hãy nói cho tôi biết đó là con của ai.”
Tôi cắn răng nói: “Thật ra lúc ở bên anh, em đã phản bội anh”.
Giang Khâm tức giận cười: "Em lừa dối tôi?"
"……anh ấy đã chết."
"...Được rồi được rồi, c.h.ế.t càng tốt."
Giang Khâm uống hai ngụm cà phê rồi nói: "Đi làm xét nghiệm DNA với tôi”.
Tôi bất giác siết chặt bàn tay nhỏ bé của con trai mình.
Tôi hét lên: "Không!"
"Bây giờ tôi là người giám hộ duy nhất của thằng bé, anh không được phép làm DNA."
Trong mắt Giang Khâm hiện lên một nụ cười vui vẻ: "Phải không? Em sợ tôi biết đứa bé là của tôi sao?"
"Ba thằng bé đã chết trong một vụ tai nạn ô tô. Xe lao xuống vách núi, không tìm thấy thi thể."
Giang Khâm tháo sợi dây chuyền mỏng trên cổ ném lên bàn: “Nguyễn Diệu, chơi vui không?”
Ánh mắt tôi vô thức rơi vào sợi dây chuyền mỏng manh anh đặt trên bàn.
Trên đó là một chiếc nhẫn kim cương.
Đó là cái mà Giang Khâm đã đưa cho tôi hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-toi-hanh-phuc/3354247/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.