Bước chân nặng nề từ dưới cầu thang từng bước đến mỗi lúc một gần, hòa quện cùng với sự lặng yên của không khí là thanh âm của bước chân lạnh lẽo, nó dường như càng khiến cho mọi thứ càng trở nên đáng sợ. Uông Thư Vỹ nhìn lên cánh cửa được chạm khắc tỉ mỉ đầy to lớn ấy, một khi nó mở ra là sẽ xuất hiện người đàn ông đáng sợ đó. Bóng ma mà cả đời này cô không thể nào quên đi. Uông Chính Thành.
Phút chốc, đột nhiên hắn đạp tung cánh cửa đó ra, hung hăng chạy đến trước mặt cô, bóp chặt khuôn mặt của cô mà chất vấn.
"Tại sao cô lại tố cáo tôi? Tại sao lại muốn tống tôi vào tù? Tại sao lại giết chết đứa con của tôi? Nó cũng là con của cô mà. Nó ở trong bụng cô, cô cũng đau đớn chứ? Tại sao cô lại có thể nhẫn tâm như thế? Hả!!! Nói đi!!"
"Có phải vì tên Bắc Gia đó hay không? Hay cô thực sự đã yêu Khanh Trần? Cô muốn trả thù tôi đúng không?"
"Tôi nhất định sẽ giết chết cô, đáng lẽ, tôi nên bóp chết cô từ khi cô còn là một đứa bé mới đúng. Người đàn bà khốn nạn, tôi hận cô!!!"
"Không.....không!!!!!"
Tíc tắc....tíc tắc....
Uông Thư Vỹ giật mình tỉnh dậy từ trong cơn mê man. Cô hoảng hồn nhìn xung quanh, hoá ra chỉ là mơ. Cô nhìn lên đồng hồ, đã ba giờ sáng.
Trên bàn còn cắm vài đóa oải hương, hương tình, sự nồng nàn và ngọt ngào trong tình yêu, cái tên đẹp như thế, vậy mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2665115/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.