Không phải cô chưa từng nhìn thấy Uông Chính Thành nhìn mình bằng ánh mắt này, thế nhưng lúc này hắn quả thực vô cùng đáng sợ, cô biết hắn vẫn còn nhận ra cô, bằng không sao lại có ánh mắt đó.
“Chuyện gì vậy?” Uông Chính Thành lên tiếng, Uông Thư Vỹ hoảng hồn ôm lấy hai chân mình, đầu cúi gằm xuống.
Khanh Trần nhìn cô, lại nói.
“Cô ấy bị rơi xuống hồ nước, tôi tiện tay cứu.”
Uông Chính Thành nhăn mày dò xét cô, nhiều năm không gặp không ngờ là đã lớn như vậy, chỉ là nỗi hận của hắn đối với cô chưa từng tan biến, thế nên không quên được cô là điều hiển nhiên.
Lúc này người làm đã chạy đến, nhìn cảnh trước mặt mà không khỏi rét run. Cậu cả vốn không thích cô út, nếu như để Uông phu nhân biết được Uông Thư Vỹ khiến Uông Chính Thành không vui thì phải làm sao bây giờ.
“Cậu…cậu chủ…tôi…tôi ngay lập tức đưa cô ấy đi ngay đây!!” Người đó nói xong liền kéo lấy Uông Thư Vỹ đi xuống.
Khanh Trần nhìn theo cô chỉ thấy cô vẫn luôn cúi mặt uống, bị người làm thô lỗ kéo đi, cô dường như rất sợ Uông Chính Thành.
“Cô bé đó là….”
“Đi thôi…” Uông Chính Thành ngắt lời Khanh Trần.
Khanh Trần hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm gì. Chỉ là hắn cảm thấy cô bé có chút quen mắt, hắn dường như đã từng gặp qua cô bé ở đâu đó rồi, thế nhưng cố nhớ mãi mà vẫn không thể nhớ ra được gì.
Lúc trở về phòng khách, Hạ Thụy Lan nhìn thấy bộ dạng ướt nhẹp của Khanh Trần mà hoảng hốt.
“Chuyện gì vậy, Khanh Trần, anh….”
Khanh Trần lắc đầu nói không sao sau đó đi lên phòng thay đồ.
Uông Chính Thành từ xa nhìn biểu cảm thất vọng của Hạ Thụy Lan, trong lòng dường như trở nên buồn bã. Cô vẫn luôn thích thầm Khanh Trần, Uông Chính Thành hắn biết điều đó, và hắn cũng chưa từng nói là mình thích cô. Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm hắn, cô như một thứ bảo vật không thể chạm vào, cô rất giống một người hắn vô cùng quen thuộc. Cảm xúc này hắn không biết phải gọi là gì, thế nhưng
mỗi khi nhìn đôi mắt ấy của Hạ Thụy Lan, hắn dường như lại nhớ đến một cô bé nào đó nhỏ nhắn, có đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu, chan hòa và đầy dịu dàng.
Rồi đột nhiên hắn nhớ
đến bộ dạng và khuôn mặt vừa rồi của Uông Thư Vỹ, hắn bỗng chốc giật mình. Dường
như không thể tin nổi mình sẽ nghĩ đến cô, bàn tay hắn khẽ siết chặt lại, đã hơn mười năm rồi, hắn vẫn không thể đối mặt với cô. Có lẽ là hắn chán ghét cô, hoặc cũng có thể là hắn không thể chấp nhận được một người mà bản thân mình đã từng cho là tất cả lại không hề có bất kỳ mối liên hệ nào, không những thế em gái của hắn là vì cô mà mất tích. Nếu như không phải tại cô, có lẽ em gái hắn vẫn còn ở bên cạnh hắn. Chính vì thế chỉ cần mỗi lúc hắn nhìn thấy cô là sẽ nhớ lại thảm kịch năm đó, nhớ lại ngọn lửa ở bệnh viện phụ sản năm đó. Hắn muốn trốn tránh sự thật, và cũng là muốn chạy trốn nỗi đau.
Căn phòng lặng im như tờ, cô bé nhỏ nhắn cuộn mình trên chiếc giường cũng nhỏ như thân thể của cô, gương mặt xanh xao bị ánh sáng nhỏ nhẹ hắt lên, chiếc mũi đỏ hỏn đáng thương chôn vùi trong mái tóc lù xù nham nhở, làn mi dài nhắm chặt của cô chốc chốc lại mấp máy, mồ hôi lạnh chảy khắp gương mặt cô, bám lấy gò má xinh đẹp run rẩy. Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, một bóng dáng cao lớn bước vào, tiếng bước chân độc mộc, thế nhưng cô gái nhỏ dường như vẫn không có động tĩnh gì, vẫn đắm chìm trong giấc ngủ của mình.
Uông Chính Thành đến gần bên cô, hắn nhìn gương mặt xinh xắn của cô, trong lòng bỗng trở nên chấn động, cô bé lớn lên đẹp quá, mặc dù mái tóc đã bị cắt không còn ra hình thù, thế
nhưng như vậy càng khiến cô trở nên hoang dã hơn. Hắn chợt nhớ đến nhiều năm trước, khi hắn vẫn chưa biết cô không phải là em gái hắn, hắn vẫn thường ôm lấy cô ở trong lòng, yêu thương và bảo vệ cô, khi đó cô vô lo vô nghĩ, mái tóc nâu xoăn nhẹ bồng bềnh len lỏi qua từng kẽ tay hắn như những sợi rong biển đẹp tuyệt, còn có đôi má phúng phính đỏ hồng mềm mại. Vậy mà cô giờ đây gầy quá, gầy đến
nỗi hắn cảm thấy sợ hãi, mái tóc đẹp đẽ ấy cũng đã biến mất. Hắn vốn hận cô, hận mình không thể bóp chết cô, thế nhưng nhìn cô như lúc này, không hiểu sao bản thân lại cảm
thấy như là không nỡ.
Vì điều gì mà không nỡ cơ chứ, chính hắn cũng tự chất vấn bản thân mình như thế. Ngày đó hắn cầm giấy xét nghiệm trên tay, kinh hoàng biết được cô hóa ra không phải là em gái
hắn, lúc đó hắn đã quyết định bỏ rơi cô. Hắn rời xa Uông gia mười một năm, tưởng chừng như bản thân đã có thể quên được người em gái này. Nhưng tại sao hôm nay khi gặp lại, hắn lại không thể kiềm chế mà chạy đến nơi này cơ chứ.
Hắn đặt tay lên chạm vào khuôn mặt cô, vẫn mềm mại như thế, nhưng cảm giác đã không còn như ngày đó nữa, thay bằng cảm giác yêu thương cưng chiều, lại chính là một loại xúc cảm cháy bỏng muốn chiếm hữu không thể diễn tả bằng lời. Hắn giật mình thu tay lại. Đây không phải là em gái hắn. Cô và hắn vốn không co chung dòng máu. Thế nên…thế nên phải làm sao, chính hắn cũng vô cùng mông lung.
Ngày hôm sau, Uông Chính Thành đi đến tổng cục. Chức vụ của hắn khi đó vẫn không được tiết lộ, mọi người chỉ biết được rằng hắn có chúc vụ vô cùng cao, có lẽ là bên cục tình báo, nhưng được điều đến đây có lẽ là có nhiệm vụ mật.
Còn một điều nữa, nơi này vốn là địa bàn của Nam Trấn Ảnh, nghe nói hắn ta tuổi cũng không lớn hơn Uông Chính Thành là bao, đều là kỳ tài
trong giới quân sự, tuổi thì còn trẻ mà đã trở thành cục trưởng. Tổng cục này hắn lớn nhất, đại tướng cũng phải nể hắn vài phần.
Nhưng hình như Uông Chính Thành và Nam Trấn Ảnh không hợp nhau. Nếu như để hai người bọn họ gặp mặt nhau không xảy ra chiến tranh thì cũng sẽ có động đất. Đấy là người trong tổng cục đồn như vậy, nhưng ai biết
được sự thật là thế nào. Vì hai người họ ngoài những cuộc họp quan trọng ra thì hầu như đều không lộ diện.
“Người ta nói tài không đợi tuổi, Chính Thành, cậu đúng là khiến ta được mở rộng tầm mắt.”
Đại tướng ngồi trên ghế, nhìn về Uông CHính Thành mà tán thưởng nói.
Uông Chính Thành khẽ cười,
“Đại tướng, tôi chỉ là một con tép nhỏ, lần này có thu lưới được hay không đều phải nhờ ngài.”
Đại tướng cười ha hả.
“Cậu thật là khiêm tốn. Nếu như không phải cậu dụ được rắn ra khỏi hang thì tôi làm sao có thể tóm được con mồi lớn như vậy. Nam Trấn Ảnh
phụ trách bên ngoài, việc bên trong, cậu chính là cánh tay phải của tôi. Nhiệm vụ lần này có lẽ sẽ còn khó hơn, hy vọng cậu sẽ có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.”
Uông Chính Thành nghe vậy, đưa ly trà lên môi nhấp. Ánh mắt khẽ nheo lại.
“Là phía trên đưa xuống hay sao?”
Đại tướng gật đầu.
“Phải, nhiệm vụ cấp S, có lẽ sẽ rất nguy hiểm.”
“Tôi không quan tâm.”
“Nếu như cậu có thể hoàn thành được nhiệm vụ lần này, yêu cầu kia sẽ được chấp thuận.”
“Ông ta đồng ý?”
“Dù sao cậu cũng là cháu nội của ông ấy, tôi nghĩ ông ấy không phải người máu lạnh.”
Uông Chính Thành đặt ly trà xuống, khoé miệng khẽ giương lên.
“Nhà họ Uông có ai là không máu lạnh…”
Đại tướng thở dài.
“Cũng không thể nói như vậy. Ngài ấy cũng chỉ là vì…”
Uông Chính Thành đứng dậy, cầm theo chiếc áo khoác trên ghế bước ra ngoài.
“Không cần nói đỡ cho ông ta. So với ông ta, tôi còn hiểu rõ ông ta hơn. Nhiệm vụ lần này tôi nhận. Nói với ông ta, nhớ những gì mình đã nói.”
Hắn nói xong ngạo nghễ bước ra khỏi căn phòng. Hắn biết nhiệm vụ mà hắn phải thực hiện chắc chắn sẽ không hề đơn giản, nếu không thì lão già đó làm sao có thể vì vậy mà chấp nhận yêu cầu của hắn. Nhưng như vậy thì đã sao, hắn đã quá thất vọng với người nhà họ Uông rồi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cấp S lần này hắn sẽ có thể được đáp ứng yêu cầu kia. Như vậy, hắn bằng lòng bất chấp.
Vừa đi ra khỏi phòng, Uông Chính Thành đã gặp ngay Khanh Trần bên ngoài.
“Chính Thành? Lại có nhiệm vụ mới sao?”
Uông Chính Thành gật đầu.
“Phải.”
Khanh Trần nhíu mày.
“Sẽ không phải lại là cấp A đấy chứ?”
Uông Chính Thành vắt áo lên vai, nói.
“Là cấp S.”
Khanh Trần đôi mắt trợn tròn.
“Cấp S? Cậu điên rồi sao?”
Uông Chính Thành nhếch miệng cười.
“Đừng vội ngạc nhiên, nhiệm vụ cấp S, là nhiệm vụ nhóm, cậu cũng có phần đấy.”
“Không thể nào. Cậu đi chết thì đi một mình đi, còn muốn lôi tôi vào.”
Uông Chính Thành nhướng mày.
“Biết sao được, ai bảo cậu khiến tôi ngứa mắt.”
“Cậu…..!!!”
____________________
Thành phố S vào mùa mưa đẹp đến động lòng người. Uông Thư Vỹ rất thích mưa, cô thích cảm giác khi những giọt mưa rơi xuống hiên nhà, qua cánh cửa sổ khi nhìn xuống là có thể thấy được những bông hoa phía dưới được gột
rửa, tán lá rì rào trong mưa. Cô cũng thích cái se lạnh và hơi mát của những giọt mưa đem đến. Và cô thích mưa, cũng vì hắn. Ngày nhỏ, mỗi khi trời mưa, cô sẽ chạy ra hứng lấy những giọt nước mưa mát lạnh, hắn nuông chiều cô, chạy theo che ô cho cô, hắn không nỡ quát cô, thấy cô chơi vui như vậy, đến cuối cùng hắn còn bị ướt theo cô.
Uông Thư Vỹ bật cười, kỷ niệm gọi là kỷ niệm, bởi vì nó là ký ức đầy hoài niệm, cô thấy nó là kỷ niệm, vì cô trân trọng nó, nhưng có lẽ sẽ có người muốn quên đi, vì với họ đó chỉ là phiền
não mà thôi.
Uông Chính Thành trở về đã được sáu tháng mười ngày. Phải, mỗi một ngày cô đều đếm lấy. Trong nhà như thường lệ không ai nhắc đến cô. Vì cô vốn chỉ là một cái bóng.
Thời gian này cô tương đối yên ổn, vì Uông Chính Thành có mặt ở nhà, nên Uông Hựu Dương cũng không thể tung hoành công khai mà bắt nạt cô. Chỉ là Uông Hựu Dương vẫn luôn không ở nhà, đến cả Uông lão gia cũng không thể khuyên nổi. Uông Chính Thành thì gần đây có vẻ rất bận, sau lần gặp mặt ở hồ nước chiều muộn hôm đó, cô gần như chỉ có thể núp từ xa mà nhìn hắn. Hắn đi ngày một nhiều, so với ngày trước có lẽ chỉ khác là nơi hắn trở về sau mỗi ngày làm việc chính là ngôi nhà này mà thôi.
Hôm nay cũng như vậy, Uông Chính thành trở về vào chiều tối, trời mưa lớn, hắn được thuộc hạ cầm ô che đưa vào trong biệt thự. Thông thường Uông phu nhân hoặc Uông lão gia sẽ đi ra để đón hắn, nhưng hôm nay thì lại không
thấy họ đâu cả.
Đêm khuya, Uông Thư Vỹ không thể ngủ được, trời mưa lớn như vậy, cô chợt nhớ đến chú chó hoang mà mình lén nuôi ở khu vườn phía sau biệt thự.
Nơi đó có một căn nhà kho bỏ hoang, đã rất lâu rồi không ai đến đó, nên cô lén nuôi chó hoang mà vẫn không có ai phát hiện ra. Hôm nay trời mưa lớn như vậy, cô vẫn không thể yên tâm nổi. Nửa đêm gió bão, cô lén mở cửa phòng, thấy hành lang không có một bóng người mới dám đi ra.
Đi qua hành lang, qua hoa viên là đến nhà kho, nhà kho tối om cô không dám bật đèn, cô sợ sẽ có người phát hiện ra. Chú chó nhỏ vừa ngửi thấy mùi hương của cô liền chạy đến quấn lấy chân cô, Uông Thư Vỹ ôm chú chó vào lòng, thật may là không sao, nhưng nơi này lạnh quá, cô không thể để mặc nó ở đây được. Thế nên cô quyết định đem nó lên phòng mình, chỉ cần khi trời chưa sáng đem nó trở lại nhà kho là được, như vậy quản gia cũng sẽ không phát hiện ra. Cô lấy áo khoác cuộn tròn chú chó nhỏ lại, hôn lên lớp lông trắng mềm của nó.
“Đừng sợ, chị sẽ đưa em đi cùng. Trên phòng sẽ không lạnh như ở đây!”
Chú chó biết được cô yêu thương nó, liền vui mừng mà vẫy đuôi liên tục.
“Suỵt, đừng làm ồn, nếu không Lý quản gia mà biết được, chị sẽ bị phạt đó!!”
Uông Thư Vỹ ôm lấy chú chó, len lén mang lên trên phòng. Thế nhưng khi cô vừa đi đến hoa viên thì chợt thấy có ánh sáng chiếu tới. Là một
đám người. Cô vội vàng nấp sau một tán cây, mưa vẫn rơi, người cô bị ướt một nửa, đợi đám người đó qua đi cô liền chạy về phía hành lang, nhưng đột nhiên dưới chân lại trơn trượt khiến cô ngã xuống một phát.
“A! đau quá.”
“Gì đây?” Cô bị ngã úp mặt xuống sàn nhà, đến lúc đưa tay lên lau mặt, qua ánh sáng lờ mờ chợt kinh hoàng phát hiện ra, là máu!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]