Không phải cô chưa từng nhìn thấy Uông Chính Thành nhìn mình bằng ánh mắt này, thế nhưng lúc này hắn quả thực vô cùng đáng sợ, cô biết hắn vẫn còn nhận ra cô, bằng không sao lại có ánh mắt đó.
“Chuyện gì vậy?” Uông Chính Thành lên tiếng, Uông Thư Vỹ hoảng hồn ôm lấy hai chân mình, đầu cúi gằm xuống.
Khanh Trần nhìn cô, lại nói.
“Cô ấy bị rơi xuống hồ nước, tôi tiện tay cứu.”
Uông Chính Thành nhăn mày dò xét cô, nhiều năm không gặp không ngờ là đã lớn như vậy, chỉ là nỗi hận của hắn đối với cô chưa từng tan biến, thế nên không quên được cô là điều hiển nhiên.
Lúc này người làm đã chạy đến, nhìn cảnh trước mặt mà không khỏi rét run. Cậu cả vốn không thích cô út, nếu như để Uông phu nhân biết được Uông Thư Vỹ khiến Uông Chính Thành không vui thì phải làm sao bây giờ.
“Cậu…cậu chủ…tôi…tôi ngay lập tức đưa cô ấy đi ngay đây!!” Người đó nói xong liền kéo lấy Uông Thư Vỹ đi xuống.
Khanh Trần nhìn theo cô chỉ thấy cô vẫn luôn cúi mặt uống, bị người làm thô lỗ kéo đi, cô dường như rất sợ Uông Chính Thành.
“Cô bé đó là….”
“Đi thôi…” Uông Chính Thành ngắt lời Khanh Trần.
Khanh Trần hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm gì. Chỉ là hắn cảm thấy cô bé có chút quen mắt, hắn dường như đã từng gặp qua cô bé ở đâu đó rồi, thế nhưng cố nhớ mãi mà vẫn không thể nhớ ra được gì.
Lúc trở về phòng khách, Hạ Thụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2665113/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.