"Nhưng cô sẽ không mười sáu tuổi mãi mãi..."
"Mẹ ghét tôi đến như vậy hay sao? Tại sao lại đối với tôi tàn nhẫn như vậy?"
"Bà ấy chọn Mạc gia cho cô chính là đã rất nhân từ..."
"Nhân từ....tôi thật sự cảm thấy sợ hãi sự nhân từ của bà...tôi thật sự...không muốn."
"Trên đời này không có gì là có thể thuận theo ý của bản thân, cô không có lựa chọn, thế nên hãy chấp nhận đi, chỉ có như vậy cô mới có thể tiếp tục sống."
"Sống...." Sống ư, vậy cô phải sống vì điều gì đây, cô không thể lý giải nổi. Càng không muốn tiếp tục lý giải nữa.
Tương lai cô rồi sẽ ra sao đây, Mạc gia...nơi ấy sẽ giống như Uông gia hay là không. Cô bất lực mà bật khóc, cô chợt nhớ đến Uông Chính Thành, nhớ đến anh của ngày thơ bé, cô mơ đến sự dịu dàng của anh, mơ đến nụ cười hạnh phúc của cô. Nhưng mà cô có cố đến mấy thì phía trước cũng chỉ là một lớp mây mờ, Cô vô lực bám lấy, lại bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng, tan xác chết đi.
___________________
Đêm khuya trước ngày bị rời đi, cô đã khóc thật nhiều trước căn phòng của Uông Chính Thành, cô nhớ hắn, dù hắn đối với cô tàn độc như thế nào thì cô vẫn không thể ngăn cho bản thân mình nhớ đế con người tàn bạo đó.
"Anh cả, nếu như anh ở đây, liệu anh có giống như cha mẹ, muốn đưa em đến Mạc gia hay không..."
"Anh cả, em thực sự rất nhớ anh, em nghe lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2665105/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.