"Bao giờ mới đến mùa xuân nhỉ..." giọng Mạc Khởi vang lên khe khẽ đến yếu ớt.
Uông thư Vỹ đặt tay mình lên bàn tay hắn. "Qua tháng hai, nhất định sẽ là mùa xuân rồi....."
"Tháng hai...." Hắn trầm tư một hồi, đáy mắt chứa đựng một tia tiếc nuối. Hắn nhìn vào đôi mắt hổ phách trong như nước của cô, màu của nó thật giống như những chiếc lá phong của mùa thu.
"Nếu như có thể thấy được chuồn chuồn đỏ của mùa xuân, thấy được hồ nước kia vào mùa thu thì tốt biết mấy..."
Uông Thư Vỹ hơi thẫn thờ, cô hình như đã thấy được một thứ gì đó thực đau lòng từ trái tim hắn. Sự bất an trong lòng dâng lên, chưa từng dâng cao đến thế.
Còn Mạc Khởi. Từ thời khắc hắn nhận thức được sinh mệnh cho đến lúc này, trải qua bao nhiêu đau khổ, dằn vặt và chịu đựng phản bội. Hắn đã muốn chết đi, nhưng lúc này ở bên cạnh cô gái nhỏ, bản thân lại tham lam muốn được ngắm nhìn cô thêm một chút.
Chỉ là hắn biết, sức lực đã cạn kiệt, không còn cơ hội nữa rồi.
"Nhưng bây giờ là mùa đông, còn rất lâu nữa mới đến mùa xuân...." Uông Thư Vỹ hơi buồn bã...
Hắn nhìn cô trìu mến, bàn tay nâng lên vốn muốn chạm vào khuôn mặt tròn nhỏ bé của cô. Bỗng cô đứng phắt dậy.
"Em có cách rồi!!"
Cô tháo chiếc khăn quàng cổ của mình xuống, quấn lên cho hắn. Hắn hơi ngạc nhiên nhìn cô. Cô cười tinh nghịch nói. "Đợi em một chút!!" Sau đó liền chạy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664347/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.