Uông Chính Thành không thèm để ý hắn ta, nên lời khiêu khích kia cũng không khiến hắn bực tức.
"Cậu nói bớt lại một chút thì sẽ thiệt sao?"
"Hừ, tôi thiệt, có gì liên quan tới cậu là tôi không thiệt đâu cơ chứ. Mà tôi cũng thật phục cậu, vướng đến ai không vướng, lại chọc đến con bé đó làm gì, nó mà biết cậu muốn mổ bụng nó. Nó còn chưa cắn chết cậu."
Uông Chính Thành không nói lại. Mạc Nghiên bực bội đi đến bên của sổ, mở tung cánh cửa ra, muốn xua tan đi không khí bí bách trong phòng.
"Cậu đừng có bày bộ mặt đó ra với tôi. Tôi có nhắm mắt cũng biết được tên khốn nạn nhà cậu đã làm cái gì. Uông Thư Vỹ rụt rè như thế, còn lâu mới có chuyện cô ta dám làm. Mặc dù cậu và cô ta không phải anh em ruột, nhưng mà dù gì cũng là anh em trên danh nghĩa. Cậu làm như vậy, cô ta không sợ mới lạ."
"Tôi chẳng làm gì cả."
"Cậu còn chối? Thật không có liêm sỉ. Môi con gái nhà người ta bị hôn cho sưng rộp thế kia, còn bảo là không làm gì, mắt tôi không phải chỉ để trưng cho có thôi đâu."
"Cậu thì biết cái gì."
"Đúng vậy, tôi thì không biết cái gì, nhưng tôi vẫn biết làm người, còn cậu hả?" Mạc Nghiên cười khẩy. "Một tên bại hoại cũng không bằng, một bụng xấu xa."
"Biến đi!!" Uông Chính Thành ném chiếc gối về phía Mạc Nghiên.
"Cậu ném nữa đi, với thân xác cậu bây giờ, tôi thổi một cái cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664332/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.