"Cuộc đời tôi đến nông nỗi này không phải là tại cô sao? Cô còn muốn gì nữa!!!" Hắn xé lấy tay cô đẩy cô ra.
Thuần Bình ôm lấy cổ hắn, trong nước mắt mà hôn lấy hắn không chịu buông tay.
"Ưm...ngươi phụ nữ chết tiệt, cô điên rồi sao?"
Dáng hình cô nhỏ bé, cả sức lực cũng không bằng hắn, vậy mà đôi môi nhỏ bé ấy lại như mê hoặc, như đầu độc toàn bộ thần kinh trên cơ thể hắn. Bắc Dương giống như đã trúng một loại độc dược mạnh, cơ bắp căng cứng lên, cả hai chân mềm nhũn. Hắn không phải chưa hôn bao giờ, nhưng mỗi lần bị cô gái nhỏ này ép buộc, lại trở nên hồn bay phách tán.
Thuần Bình hôn hắn, trong đau đớn muốn khắc sâu, muốn khóa chặt trái tim và cả thể xác của người đàn ông này. Để cho dù sống hay chết, dù là người hay là ma, đều muốn cùng hắn hòa vào làm một. Cô đã yêu con người này đến mức mất trí rồi.
Và cả hắn, Bắc Dương cũng đã bị cô làm cho mất trí theo.
"Em yêu anh, Bắc Dương...."
Cô luồn tay qua mái tóc hắn, cố cảm nhận từng hơi thở của người đàn ông.
Hắn bóp lấy cổ cô, đôi mắt hằn lên từng đường gân đỏ.
"Chu Thuần Bình, tôi hận cô!!"
Cô là người mà hắn cả đời này hận nhất, hắn chỉ muốn cô chết đi, tốt nhất là chết dưới lưỡi dao của hắn, chỉ là mỗi khi hắn quyết tâm, trái tim lại dần trở nên đau đớn. Hắn đè cô xuống nền đất, thay khách thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664302/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.