"Sao vậy?"
"Tôi nghe có tiếng hét, không có chuyện gì chứ?"
"Không có gì...."
Uông Thư Vỹ vừa quay mặt đi thì đã không thấy cậu bé đâu nữa.
"Tiểu thư, đã không còn sớm nữa, chúng ta nên vào nhà thôi."
Cô gật đầu bước vào, có ngoái lại vài lần, vẫn không thấy cậu bé đó.
Ngồi vào bàn ăn, cô lại không có hứng ăn uống, chỉ ăn qua loa vài miếng, uống một ngụm nước. Nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi Vu Ân.
"Biệt thự bên cạnh chúng ta... cậu có biết ai sống ở đó không?"
Vu Ân ánh mắt hơi nhướng lên nhìn cô.
"Sao tiểu thư lại hỏi như vậy..."
Cô bâng quơ.
"Tôi chỉ muốn biết thôi."
"Cô đã từng đến đó chưa?"
"Chưa từng..."
Vu Ân cúi đầu, đưa món tráng miệng lên cho cô. Vẻ mặt như không có gì mà nói với cô.
"Không...ở đó không có ai cả."
Uông Thư Vỹ bất chợt ngẩng đầu nhìn cậu ta, nói dối, rõ ràng cô đã gặp một cậu bé. Đó không phải là người hay sao. Nhưng vì lý do gì Vu Ân lại phải lừa dối cô. Cô nghe vậy, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ lặng lẽ.
Qua vài ba ngày, Uông Chính Thành lại qua thăm cô, hắn không hay qua đêm ở đây, nhưng nếu có thì sẽ dặn trước, Vu Ân cũng biết mà chuẩn bị.
Cô đang ngồi vẽ trong phòng, tay bên kia không cầm cọ được nữa, cô cần phải luyện tay còn lại cho thuận, bất chợt hắn mở cửa đi vào, cô không được tự nhiên, vội vàng dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664296/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.