Nơi đỗ xe.
Uông Hựu Dương tìm đến chiếc xe của Giang Nguyệt, cửa sổ mở, chìa khóa cũng cắm ở đó, thế nên hắn dễ dàng mở cửa xe. Uông Thư Vỹ cảm thấy không ổn, cô rõ ràng không liên can, tại sao lại phải để hắn đưa đi.
Cô vùng vẫy đẩy hắn một cái chạy đi.
Uông Hựu Dương tức giận kéo lại, ép cô lên thân xe.
"Mày tốt nhất ngoan ngoãn cho tao!"
Cô cắn răng chịu đau đớn, ngoan cường hét lên.
"Anh muốn làm gì thì làm, muốn điên thì điên một mình đi, đừng bắt tôi điên như anh!!!!"
Uông Hựu Dương bị cô sỉ nhục liền tức tối đuổi theo, tóm lấy cô lôi về phía mình, tàn nhẫn đánh một phát thật mạnh vào sau gáy. Dù cho cô có cố kháng cự đến mấy thì cũng không thể thoát khỏi hắn.
"Miệng mày cứng cỏi lắm, chỉ có điều trong mắt tao, mày vẫn chỉ là một đứa con hoang bẩn thỉu. Đừng phí sức nữa!!!" Hắn nói xong liền ném cô vào cốp xe, sau đó đóng lại.
Uông Thư Vỹ bị nhốt vào cốp xe, một nơi vừa tối vừa chật hẹp, cô cố la hét thật lớn, nhưng cơ thể không còn chút sức lực.
Uông Hựu Dương đắc ý đeo khẩu trang vào, sau đó ngồi vào xe, thấy chai rượu để trong xe, đem đổ lên người, chẳng mấy chốc cả người hắn đã nồng nặc mùi rượu.
Ung dung lái xe đến cửa phụ, gặp được ở đó vài người đứng canh cổng, hắn giả vờ là khách dự tiệc, bởi lẽ ngửi được mùi rượu trên người hắn, mấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664291/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.