Uông Chính Thành chạy đến, nhìn thấy cậu bé, sự tức giận ban đầu trong lòng cũng như tan biến, vội vàng ôm chầm lấy cậu.
Sinh Thần cảm nhận được cả người Uông Chính Thành đang run rẩy. Cậu hai tay ôm lấy khuôn mặt hắn, ngây thơ hỏi.
"Sao cha lại lạnh như vậy?"
Uông Chính Thành thực sự rất lạnh, khoảnh khắc đó, giống như là tim đã ngừng đập. Đứa trẻ này, vốn chẳng phải là máu mủ ruột rà gì của hắn, nhưng hắn lại coi cậu là tất cả, Sinh Thần, chính là con trai của Uông Chính Thành này, từ thời khắc đứa trẻ này ra đời, hắn đã thề nguyền như thế. Bởi vậy, trái tim của người cha này, làm sao có thể bình yên nổi đây.
"Cha không lạnh..."
Lúc này hai người kia của nhà họ Hạ cũng đã chạy đến.
"Sinh Thần!!! Sao cháu lại ngang bướng như thế!! Sao lại chạy lung tung để mọi người phải tìm kiếm hả!!!"
"Sinh Thần, cháu có biết ông bà đã lo lắng như thế nào không, mau theo ông bà về nhà!!!"
Sinh Thần dựa lên vai Uông Chính Thành, tay ôm lấy cổ hắn thật chặt.
"Cha, con không theo bọn họ, con muốn về nhà."
"Được, chúng ta về nhà...."
Chỉ một câu nói như thế, hắn không thèm quan tâm hai người kia, thẳng thừng đưa Sinh Thần rời đi.
"Này, Uông Chính thành, cậu như vậy là có ý gì? Mau trả Sinh Thần đây!!!"
"Uông Chính Thành!!!!"
Lão Hạ kéo lấy Uông Chính Thành lại, liền bị hắn hất tay một cái.
"Cậu...cậu muốn làm phản rồi có đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664271/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.