Lão ta cười khẩy.
"Chưa hết? Nhưng con gái tôi không đợi được nữa!!! Không phải cậu đã hứa rồi sao? Tất cả đều là do cậu gây ra, vậy thì còn phải suy nghĩ thêm gì nữa???"
"Tôi sẽ có cách khác."
"Cách khác? Cậu đã nói như thế bao nhiêu lần rồi?" Hạ phu nhân không nhịn được nữa liền lên tiếng.
"Khi chúng tôi tìm ra người thích hợp để hiến tạng, cậu nói là cho cậu thời gian để lừa cô ta cam tâm tình nguyện hiến tạng, chúng tôi giúp cậu. Giúp cậu đi tìm người phụ nữ đó của Mạc Gia về, khi Mạc Khởi nhà họ Mạc chết, chúng tôi cũng giúp cậu bịt miệng truyền thông. Thế mà giờ này cậu nói như vậy là thế nào?"
Uông Chính thành im lặng.
"Hay là cậu đã yêu cô ta? Vậy thì Sinh thần phải làm sao? Đó là con của cậu và con gái tôi!!!!"
Hạ lão nghe bà ta nói vậy, cũng không giải thích cho bà ta điều gì, căn bản bà ta không hề biết Sinh Thần không phải là con của Uông Chính Thành, hoặc thậm chí là giữa Hạ thụy Lan và hắn ta cũng chẳng có mối quan hệ đó. Tất cả chỉ là ông ta ép buộc, để Uông Chính Thành phải mãi mãi mang nợ với nhà họ Hạ.
Lúc này, Thư Vỹ đứng đằng sau, chân tay như rã rời, những gì cô vừa nghe được như sét đánh ngang tai, lừa dối, tất cả chỉ là lừa dối mà thôi, thật là đau đớn biết bao. Nhưng mà, là thật sao, cô ước rằng, tất cả những gì mình nghe được, chỉ là giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664267/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.