Amy ôm lấy cô, sâu sắc cảm nhận được được nỗi bi thương đến tận cùng của cô, cũng đã hiểu được phút giây mà Mạc Khởi ra đi đã đau đớn đến nhường nào. Sao số phận của hai người lại khổ sở nghiệt ngã đến thế. Lẽ nào ông trời không thể tác thành cho bọn họ một lần ư. Để thời khắc Mạc Khởi ra đi phải cô đơn và vô vọng, còn Uông Thư Vỹ lúc này thì phải khóc đến cạn nước mắt.
"Tiểu thư...người đừng khóc nữa, cậu chủ sẽ không muốn nhìn thấy người khóc đâu."
Nhưng Uông Thư Vỹ làm sao có thể bình tĩnh lại được đây, cô gào lên, cả tâm can dường như đã bị rút cạn hết máu, nát tan không còn một mảnh.
"Mạc Thuận...lão ta đang ở đâu???" Uông Thư Vỹ ngước đầu lên, hỏi Amy.
Amy nhìn cô, thấy được ánh mắt chứa đầy hận thù của cô thì không khỏi sợ hãi, và Amy cũng đã đoán được là cô muốn làm gì. Amy khóc nấc, lắc đầu lia lịa.
"Tiểu Thư, không được đâu!!!"
"Tôi hỏi lão ta đang ở đâu???"
"Không được mà tiểu thư, cô không phải là đối thủ của ông ấy, ông ấy cũng sẽ không tha cho cô!!!"
Phải, ông ta đáng sợ, ông ta tàn nhẫn, nhưng cô không sợ con người đó. Đôi mắt hổ phách ướt đẫm của cô lúc này lóe lên tia lạnh lùng đẫm máu.
Cô đứng vùng dậy chạy ra ngoài. Vừa đúng lúc va phải Mạc bích, cô ta trợn mắt nhìn Uông Thư Vỹ, muốn kéo cô lại. Thế nhưng Uông Thư Vỹ vốn không hề để ý tới cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664258/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.