''Cô ấy sao có thể quên đi tôi nhanh như thế, còn tôi, lại vì cô ấy mà khổ sở thế này....cậu nói xem...'' Nói đoạn, hắn lại nốc chai rượu lên, uống một ngụm lớn.
Mạc Nghiên đi tới, giật lấy chai rượu kia.
''Phong Quỳ, cậu tỉnh táo lại cho tôi, trước kia cậu đối xử với người ta như thế nào, giờ người ta có người đàn ông khác thì đã sao? Người ta cũng không phải thánh mẫu, với những gì cậu gây ra, cô ấy mà ngay lập tức chấp nhận tha thứ cậu mới là lạ, mới là bất thường đấy.''
Phong Quỳ đau khổ, hắn say, nhưng kể cả trong cơn say, vẫn không thể nào quên được Thư Vỹ.
''Tôi sai rồi...sai thật rồi...nhưng cô ấy vốn không cần tôi nữa....''
Mạc Nghiên nhìn hắn, bất lực thở dài. ''Nếu như cô ấy thực sự đã có gia đình, vậy thì cậu cũng nên buông tay thôi.''
''Buông tay?'' Phong Quỳ ngước lên. ''Tôi phải buông tay như thế nào...''
''Hai dạng người phụ nữ không nên dây dưa nhất trên đời, một là người phụ nữ không yêu cậu, hai là người phụ nữ đã có gia đình. Cô ấy nếu như chưa kết hôn, được, cậu khốn kiếp không có tự trọng đi làm kẻ thứ ba tôi không nói gì. Nhưng người ta đã kết hôn, còn có con luôn rồi. Vậy thì cậu còn tàn nhẫn đến phá hoại hạnh phúc của cô ấy. Cậu...cậu như vậy là còn không bằng cầm thú đó!!''
Phong Quỳ cười khổ, ánh mắt đầy bi thương. ''Cầm thú? Ha, tôi chỉ ước bản thân không phải người...''
"Hai người nói cái gì?''
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664194/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.