Trời đã gần sáng, bên cửa sổ bóng hình hai cô gái lưng tựa vào nhau, trong căn phòng nhỏ, Nam Trân Tâm mở ra một chiếc hòm nhỏ cũ kỹ đã phủ bụi thời gian. Bên trong là những đồ vật thời thơ ấu của cô.
''Ngày nhỏ tôi khó nuôi lắm, thường hay quấy khóc, cha nói tôi giống như chó con vậy, suốt ngày bám lấy chân anh hai, anh hai rất thương tôi, mỗi khi như vậy, anh đều ôm tôi mà dỗ dành...anh hai lớn hơn tôi mười lăm tuổi, mọi người đều nói anh ấy giống cha của tôi hơn...'' Cô cười, tay cầm lên một con búp bê bằng vải nhỏ xíu, đường chỉ may cũng đã bị bục ra. Trước mắt, lại được như trở về năm năm tuổi.
Bầu trời trong xanh, nắng xuyên qua kẽ lá vàng vọt. Tất cả đều đã là quá khứ, chỉ là quá khứ này vô cùng chân thực.
''Trân Tâm, chúc mừng sinh nhật em!''
Cô bé nhỏ nhìn con búp bê trước mặt, nũng nịu.
''Anh hai, em thích công chúa có mái tóc vàng cơ.''
Nam Trấn Ảnh gõ nhẹ đầu cô.
''Đòi hỏi, nhóc con bớt yêu sách được rồi đó.''
''Em không biết đâu, anh hai mua cho em công chúa tóc vàng đi!!!''
Nam Trấn Ảnh nhéo lấy má cô.
''Con bé bướng bỉnh này...''
Khi đó cô bé cứ nghĩ chỉ cần ăn vạ là muốn gì được nấy nên đã khóc một trận, nhưng tiếc là vẫn không có món đồ chơi mà cô muốn, búp bê vải bị cô bé ghẻ lạnh vứt ở một xó. Đến nửa đêm, con mèo ú trong nhà lẻn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664190/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.