Vu Trình không tin vào mắt mình, hắn bàng hoàng gục ngã trước ngưỡng cửa. Ôm lấy Lương trà trong tay, cô đã chẳng còn hơi thở nào nữa. Vẫn gương mặt xinh đẹp ấy, nhưng lại bất động mất rồi, cô đã sớm rời khỏi thế gian...
Vu Trình bật cười, cười thật lớn rồi lại khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, ngày hôm đó cô chết đi, dường như hắn cũng không còn sống nữa.
Lysiy nhìn hắn khổ sở, chính bà cũng không thể chấp nhận được sự thật này, bà chỉ muốn hỏi hắn, vì sao lại đau lòng như thế, không phải chính hắn đã hại chết cô ấy hay sao.
Khi ấy hắn ôm lấy xác cô không buông, liên tục trách móc cô vì sao lại rời xa hắn rồi lại khẩn cầu cô hãy thương xót hắn...Nhưng một cái xác đã chết thì làm sao có thể nghe thấy những lời cầu xin của hắn đây.
Về sau bà mới biết, thì ra gói thuốc ngày hôm đó mà hắn bảo bà cho vào rượu chỉ là một loại thuốc gây mất trí nhớ. Vu Trình biết được Lương Trà là gián điệp đến lấy mạng mình, hắn hận cô nhưng cũng yêu cô, vì muốn cô mãi mãi ở bên cạnh mình, hắn quyết định khiến cho cô quên đi mình là ai, chỉ cần cô còn ở bên cạnh hắn, dù cho có phải dùng cách nào hắn cũng sẽ khiến cho cô yêu hắn thêm một lần nữa.
Chỉ là hắn không ngờ tới, Lương Trà sớm đã biết hắn cho loại thuốc đó vào rượu. Nhưng có một điều bọn họ không thể lý giải được, vì sao cô phải tự hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664153/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.