Trên chiếc giường trắng tinh, Nam Trân Tâm đã thay một bộ quần áo khô ráo nằm mơ màng, khuôn mặt cô so với Uông Thư Vỹ còn nhợt nhạt hơn.
Thư Vỹ rót lấy một ly nước nóng, đem đến cho Nam Trân Tâm.
Nam Trân Tâm ngồi dậy đón lấy ly nước ấm áp, lúc này nhiệt độ của cơ thể mới có chút ổn dịnh.
Thư Vỹ đưa ngón tay miết lên mi mắt sưng húp của Nam Trân Tâm. ''Sưng đỏ như thế này, phải làm thế nào mới tốt đây....''
''Không sao, lát là hết thôi....''
Thư Vỹ thở dài nhìn ra bên ngoài, trời mưa tầm tã vẫn chưa dứt, cô đến đóng cửa kính lại, kéo rèm ra.
''Mưa đến cũng thật đột ngột, nếu mang theo ô ra ngoài thì đã không bị ướt đến thế này rồi.''
''Ừm...'' Nam Trân Tâm lý nhí.
Thư Vỹ thấy Nam Trân Tâm vẫn cứ nhìn mình chằm chằm, cô ngồi xuống.
''Sao vậy?''
''Tôi....tôi gặp Nhạc Hiểu rồi.''
Nam Trân Tâm nói câu đó, Uông Thư Vỹ cũng sững sờ trong chốc lát. Chỉ là cũng không quá mức khoa trương, cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường.
''Hắn....hắn đến tìm cô sao?'' Trong ấn tượng của Thư Vỹ, Nhạc Hiểu là một gã điên. Một kẻ không từ thủ đoạn. Hôn lễ thảm họa ngày hôm đó hắn còn dám làm ra, còn kẻ nào điên cuồng hơn hắn chứ.
Nam Trân Tâm lắc đầu. ''Không phải....là tình cờ gặp....''
Thư Vỹ hơi lặng người, vậy là vừa nãy...thảo nào Nam Trân Tâm lại có bộ dạng này.
''Vậy chẳng lẽ hắn ta muốn cưỡng ép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664144/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.