''Xuống đây....''
Thư Vỹ im lặng.
Hắn cũng thật kiên nhẫn với cô mà lặp lại.
''Xuống đây....''
Cô lườm hắn một cái, sau đó vùng vằng bước xuống, ném chiếc áo khoác xuống đất.
Uông Phong Quỳ không nói gì, cẩn thận nhặt chiếc áo khoác lên.
Bắc Gia trông có vẻ mệt mỏi, khi thấy Uông Phong Quỳ, hắn bước tới.
''Tang lễ đã xong xuôi rồi, cậu đến thắp cho cô ấy nén nhang đi.''
Uông Phong Quỳ gật đầu mà đi vào trong. Thư Vỹ lúc này mới biết vì sao Uông Phong Quỳ lại đưa mình đến đây. Vì thế bộ dạng xấu tính của cô cũng tiêu tan.
Khung cảnh có phần hoang sơ tiêu điều, xung quanh đều là hoa thanh lương trà trắng muốt, bức di ảnh trên cao khiến Thư Vỹ sững sờ trong giây lát. Đây là Lương Trà ư, cô ấy quá đẹp, không phải thực rực rỡ nhưng lại ẩn nhẫn như viên đá quý, thực sự cao sang khó ai bì nổi, bên cạnh là di ảnh của Lương Kỳ. Bên kia nữa là của Khanh Trần.
Trong lòng Thư Vỹ nhói lên một trận, ngày hôm đó Khanh Trần đã ra đi như thế nào cô đã tận mắt chứng kiến. Uông Chính Thành đã giết chết người kia, nhưng là vì cô.
Khanh Trần, số phận người này quá bi thảm. Cô nuối tiếc cho hắn, cũng vì chút tình cảm kia của hắn dành cho cô mà đau lòng.
Uông Chính Thành đã thắp hương xong cho bọn họ, lúc bước đến bên Thư Vỹ, đặt vào lòng bàn tay cô mấy nhành hoa.
Cô ngước mắt nhìn hắn, hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664137/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.