Uông Bạch được bốn tên vệ sĩ theo sát bảo vệ. Ông ta bước lên, sắc mặt lạnh lùng.
''Thuốc đâu?''
Uông Phong Quỳ nhìn ông ta.
''Điều kiện của tôi thì sao?''
''Điều kiện? Điều kiện gì?''
''Ông nói sẽ buông tha cho tôi?''
Ha ha ha....
Tiếng cười vang vọng sảng khoái. Uông Bạch chỉ cảm thấy thật buồn cười.
''Mày tin à? Cho nên mày tin sao?''
Uông Phong Quỳ vẫn nhìn ông ta, chỉ là khoảng cách quá xa, ông ta không biết được ánh mắt kia rốt cuộc là cảm xúc gì.
''Được....vậy thì chúng ta trao đổi.''
Uông Phong Quỳ không nói một lời, lấy từ trong xe ra một chiếc vali, là chiếc vali tiền mà hắn đã lấy. Uông Bạch hất cằm, hai tên thuộc hạ tiến lên lấy chiếc vali.
Mở ra, tiền bên trong đã hết, đổi lại là một lọ thuốc màu đỏ.
William tiến lên, cầm lấy lọ thuốc, sau đó vào trong xe, thử nghiệm bằng đồ nghề của mình một chút rồi ra tín hiệu cho Uông Bạch, đúng là loại thuốc này.
''Tôi không lừa ông phải không?''
''Đúng..'' Ông ta gật đầu.
''Vậy thì điều kiện của tôi...''
''Buông tha chứ gì? Tao sẽ buông tha cho mày....'' Uông Bạch cười, rồi bất ngờ, cánh tay từ từ đưa lên. Nòng súng hướng thẳng vào Uông Phong Quỳ. ''...bằng cái chết!!!''
Uông Phong Quỳ nhìn họng súng, trái lại hắn không hề sợ hãi, và hình như cũng chẳng bất ngờ.
''Khoan đã...!!!.'' Hắn bất chợt lên tiếng.
Uông Bạch hơi nheo mắt.
''Tôi biết ông sẽ không giữ lời...."
Lão ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664115/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.