Chương trước
Chương sau
Trans & edit: Gấu
Tiếu Chiến ôm Lâm Bảo đang buồn ngủ, lão thỏ vẫn còn ôm hắn nhỏ giọng khóc, nam nhân thỉnh thoảng vỗ vỗ lưng anh, thấp giọng an ủi, nếu như là trước đây, chắc chắn Tiếu Chiến sẽ không kiên nhẫn được như vậy, có thể do người này là lão tao thỏ nên hắn mới có thể ôn nhu như vậy, cố gắng không tổn thường tâm lý mỏng manh của người này. Khi hai người còn đang ngọt ngào ân ái thì trong sân vang lên tiếng gõ cửa.
"Sao lại đóng cửa? Mỗi lần con trở về sao cha đều đóng cửa vậy?" Một giọng nữ âm vực sắc bén vang lên.
Lâm Tiểu Thu đã trở về, Tiếu Chiến không khỏi cau mày, hắn vừa nghĩ tới việc phải giải thích cùng cô bé này về mọi chuyện liền cảm thấy nhức đầu không thôi.
"Ô... Ai vậy..." Lão thỏ khóc mệt mơ mơ màng màng tỉnh lại.
"Không có chuyện gì, ngoan, ngủ đi." Tiếu Chiến hôn lên mi mắt sưng đỏ của anh, hắn đứng dậy cầm quần áo lên mặc vào. Lâm Bảo thẹn thùng gật đầu, anh bị tiểu tử này dằn vặt tới kiệt sức, thân thể mềm nhũn, hai bắp đùi không có chút cảm giác nào. Anh cũng không cố cậy mạnh, hơi kéo chăn lên, rất nhanh tiến vào giấc mộng.
Trong giấc mơ, anh mơ tới Tiểu Thu trở thành một người phụ nữ thành thục, vừa xinh đẹp lại đáng yêu, anh chỉ mặc chiếc áo cũ đứng bên cạnh, ngơ ngác mà nhìn mọi người xung quanh. Lúc này, Tiểu Thu lên tiếng, thanh âm vui vẻ tràn đầy hạnh phúc, "Ngày hôm nay là ngày vui của tôi, cảm ơn mọi người đã tới tham gia hôn lễ, vì vậy đầu tiên tôi muốn cảm ơn cha của tôi trong suốt thời gian qua."
Lâm Bảo vừa nghe con gái kết hôn, liền vô cùng hài lòng, khóe mắt cũng bắt đầu ửng đỏ, cả khuôn mặt là một vẻ vui mừng hạnh phúc.
"Việc thứ hai đó chính là cảm ơn người mà tôi yêu nhất – người chồng của tôi!" Tiểu Thu vừa nói xong, từ phía sau liền xuất hiện một người đàn ông anh tuấn cao lớn. Nam nhân từ trước tới nay đều mặc quân trang, nhưng hôm nay hắn lại mặc lễ phục đen tuyền, càng mang phong thái tuấn lãng đẹp trai hơn, Lâm Bảo ngơ ngác nhìn hắn, lại nhìn Tiểu Thu một chút, cảm thấy yết hầu như có gì đó nghẹn lại, muốn nói chuyện nhưng anh không thể phát ra âm thanh nào. Nam nhân từ đầu tới cuối không có nhìn anh, dường như anh chỉ đơn giản là cha của Tiểu Thu, là một người xa lạ. Lâm Bảo run rẩy muốn đi tới gần hắn, thế nhưng nam nhân lại cách anh rất xa, mỗi lần anh sắp tới gần hắn thì hắn lại xoay người đi sang hướng khác cùng một vị khách nào đó nói chuyện. Khi âm nhạc của buổi lễ vang lên, nhìn Tiểu Thu và nam nhân ôm nhau, Lâm Bảo cảm giác trái tim mình cũng vỡ nát mất rồi, loại cảm giác này như có ai đó dùng dao găm đâm vào tim anh, đau đớn vô cùng khiến anh không thể thở nổi...
"Ô ô ô..." Lâm Tiểu Thu đang ở bên ngoài làm bài tập, nghe thấy cha nàng ở trong phòng khóc lên, bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Khi nàng chuẩn bị đứng dậy đi vào thì nhìn thấy Tiếu Chiến nhanh chân hơn đóng cửa lại. Lâm Tiểu Thu có chút không hiểu ý tứ của nam thần, nhưng nam thần cũng đâu có muốn gia sản nhà nàng, hơn nữa hết lần này tới lần khác đều đóng cửa không cho nàng vào là sao?!
Lâm Tiểu Thu bước tới, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, trước mắt là một hình ảnh vô cùng quỷ dị. Cha nàng nghiêng đầu nằm trong ngực Tiếu ca ca khóc, khóc như ruột gan đứt thành từng đoạn cõi lòng tan nát. Vạn lý trường thành cũng sắp bị tiếng khóc này làm sụp đổ một nửa, mà Tiếu ca ca ôm lấy cha nàng, bàn tay lớn vỗ vỗ sau lưng. Nam nhân xưa nay lạnh lùng lại biểu hiện ra vài phần nhu tình, lúc này còn dán sát vào người cha nàng ám muội nói gì đó. Thế nhưng cha nàng càng khóc càng thương tâm, toàn thân không mặc quần áo run rẩy không ngừng, Lâm Tiểu Thu kinh dị phát hiện, vóc dáng đẹp của cha nàng hình như có chút thay đổi?
Lâm Tiểu Thu cứ như vậy đứng nhìn cha nàng ở trong ngực nam thần khóc tới khóc lui, nam thần lại ôn nhu dỗ dành, vậy mà cha nàng càng khóc càng không ngừng lại được còn lớn tiếng hơn?! Nhìn nhìn một hồi cuối cùng Lâm Tiểu Thu thật sự không chịu nổi nữa ho nhẹ một tiếng, "Cha, làm sao vậy, sao lại khóc lớn như thế?"
Lời còn chưa nói hết, Lâm Bảo gào lên một tiếng đẩy Tiếu Chiến ra, ngay lập tức lui vào trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, "A... Tiểu Thu... Sao... Sao con đã trở về..."
Lâm Tiểu Thu bất đắc dĩ nói, "Con đã về được nửa ngày rồi, Tiếu ca ca nói thân thể cha không khỏe, vì vậy không có đi vào quấy rầy."
"A... Cha... Cha không sao... Haha... Ha ha ha..." Nếu không có nước mắt trên mặt thì chắc chắn nàng đã tin rồi. Lại nhìn nam thần, giờ khắc này sắc mặt anh hơi tối, rõ ràng tâm tình không được tốt lắm, Lâm Tiểu Thu vò vò đầu nói, "Cha, có muốn con ra ngoài nấu cháo cho không?"
Lâm Bảo là một người cuồng con gái, nhanh chóng bật dậy, "Không cần không cần... Để cha làm cho con..." Mặt nam nhân càng đen hơn.
Lâm Bảo chạy vào phòng bếp nhóm lửa, Lâm Tiểu Thu tiếp tục làm bài tập, nàng dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, liền nghe thấy cha nàng mềm giọng nói chuyện với Tiếu Chiến, âm thanh không rõ lắm, nàng cũng không để ý nữa.
Tiếu Chiến bị anh nhắc tới phiền, thô bạo mắng một câu, "Lão tao hàng, câm miệng!"
Lâm Bảo hoảng sợ vội vàng lấy tay che miệng hắn, kết quả bị nam nhân ác ý liếm lòng bàn tay. Anh đỏ mặt thu tay về, tiếp tục lẩm bẩm cằn nhằn, "Cậu nha... Sau này đừng ở trước mặt Tiểu Thu động tay động chân với tôi... Tôi... Tôi không muốn để cho nàng biết... Nó biết rồi nhất định sẽ nổi giận... Như vậy sẽ ảnh hưởng tới học tập... Hơn nữa nó còn thích cậu như vậy..."
Tiếu Chiến không nghe lọt tai dù một câu, nhìn bờ môi đóng đóng mở mở của lão tao hàng, bờ môi ướt át hiện ra thủy quang, vết thương ngày hôm qua bị cắn phát vừa sưng đỏ lại dâm mỹ. Nam nhân sắc dục thâm trầm quan sát anh, nhìn nhìn, lão thỏ cũng nhận ra liền không được tự nhiên im lặng, anh cúi thấp đầu, lộ ra mi mắt run run.
"Nói tiếp đi, sao lại không nói nữa?" Tiếu Chiến tức giận nói, bàn tau lớn nắm lấy tay anh kéo cả người lão thỏ vào ngực. Lâm Bảo ngã vào ngực hắn, vừa muốn tránh ra, liền bị hắn ôm càng chặt hơn.
"Tiên sư nó, làm thế nào cũng không chịu để yên, thật con mẹ nó muốn ngay tại chỗ này thao chết anh, để cái miệng hư hỏng này chỉ có thể gọi tên lão tử!"
Lâm Bảo đỏ mặt nói, "Cậu... Cậu nhỏ giọng một chút... Không nên lớn tiếng như vậy..."
Tiếu Chiến vừa nghe thấy anh nói không muốn bên dưới lại cứng tới không chịu nổi, bàn tay tiến vào trong quần áo xoa nắn vú nhỏ. "Không muốn? Không muốn cái gì? Không muốn xoa nắn đầu vú?"
Lâm Bảo sợ bị Tiểu Thu nhìn thấy, dùng sức đẩy hắn ra, thế nhưng anh thì có bao nhiêu sức lực cơ chứ, đầu vú bị sờ rồi tới vòng eo đầy đặn, mặt lão thỏ đỏ bừng, cả người run rẩy, suýt chút nữa lại động tình.
Hai người ở trong bếp liếc mắt đưa tình táy máy tay chân, Lâm Tiểu Thu thấy có chút không đúng, vừa muốn vào phòng bếp lại nhìn thấy cha nàng đỏ mặt chạy ra ngoài. Mà Tiếu ca ca của nàng ôm tay đi theo phía sau, trên môi là nụ cười khẩy thần bí, thân hình cao to trông như sói ác hướng về cha nàng.
Tiểu Thu nghiêng đầu quan sát, liền nhìn thấy cha nàng được Tiếu ca ca ôm vào lòng xoa xoa chỗ này xoa xoa chỗ nọ, chờ nàng khụ khụ vài tiếng cha thét lên đẩy Tiếu ca ca ra, một mặt lúng túng cười với nàng.
Lâm Tiểu Thu cũng không phải người ngu, Tiếu ca ca cùng cha nàng đã không còn là anh em bạn bè bình thường, thân mật một cách kỳ lạ. Hơn nữa mấy tháng nay trong thôn vẫn luôn có tin đồn, nói Tiếu ca ca là con riêng của cha nàng, Tiếu trưởng thôn bị đội nón xanh bao nhiêu năm mà không hay biết. Bây giờ nhìn lại, đại khái việc này cũng có khả năng là thật.
Lâm Bảo nhìn thấy sắc mặt con gái khó coi, cho rằng nàng phát hiện ra quan hệ của hai người, anh lúng túng lắc đầu, đột nhiên nói với Tiếu Chiến, "Tiếu... Tiếu Chiến... Cậu về thành phố đi... Nơi này có con gái tôi rồi... Cậu... Cậu..." Anh nói mãi cũng không hết câu, anh vẫn là không nỡ thương tổn trái tim Tiếu Chiến dù chỉ là một chút.
Sắc mặt Tiếu Chiến trong nháy mắt âm trầm, nếu là khi trước chắc chắn hắn sẽ nổi giận giáo huấn lão thỏ không biết điều này. Nhưng hiện tại hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, hắn chỉ trầm mặc nhìn Lâm Bảo, lát sau, ngữ khí trầm thấp nói, "Được, hôm nay tôi sẽ đi, thế nhưng anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, không nên để cho tôi... và con gái anh lo lắng."
Lâm Bảo vừa nghe hắn nói thật sự muốn rời đi thiếu chút nữa nước mắt lại chảy ra, nín nửa ngày mới nức nở nói, "Cậu... Trên đường chú ý an toàn."
"Ừ, tôi sẽ xin lãnh đạo nghỉ một ngày, chờ mọi việc xong xuôi sẽ trở lại với anh." Giọng Tiếu Chiến ôn nhu hơn mấy phần. Lâm Bảo lau nước mắt, buồn buồn ừ một tiếng. Lâm Tiểu Thu nhìn dáng vẻ lưu luyến như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hóa điệp của hai người, không khỏi nói nói một chút, "Cha, sao lại hay khóc như thế, Tiếu ca ca chỉ trở lại thành phố làm việc thôi mà, cũng không phải đi tới tiền tuyến."
Lâm Bảo sợ Lâm Tiểu Thu nhìn ra chuyện gì chỉ gật gật đầu. Tiếu Chiến nhìn nhìn bụng anh một chút, như vậy cũng tốt hắn sẽ hỏi rõ bác sĩ trong quân đội về cách dưỡng thai cho lão thỏ, cũng cho chính hắn thời gian suy nghĩ mọi việc, dù sao bọn họ cũng không thể che dấu mọi việc đến hết đời.
Tiếu Chiến cứ như vậy rời đi. Lâm Bảo nhìn bóng lưng hắn rời đi ngơ ngác thẫn thờ, anh muốn tiễn nam nhân đi nhưng lại sợ bản thân không nhịn được đòi đi theo hắn, xoắn xuýt một hồi lại nước mắt lưng tròng vào nhà ngồi, con gái gọi ăn cơm cũng không nghe thấy.
Lâm Tiểu Thu cảm thấy hai người này có chút không đúng, cho dù cha nàng là cha Tiếu Chiến đi, nhưng hai người này thân mật không giống cha con mà càng giống những cặp tình nhân hơn. Vừa nghĩ tới người yêu Lâm Tiểu Thu liền hoảng sợ, trước tiên không nói tới việc Tiếu ca ca là thẳng nam, nếu như anh ấy thật sự thích nam nhân, cũng không thể nào yêu thích người bằng tuổi cha mình như vậy...
Tháng ngày cứ như vậy trôi đi. Lúc trước mười mấy năm Lâm Bảo đều cô độc đơn điệu mà sống, có thể do sau khi ở chung cùng Tiếu Chiến, anh lại không có cách nào thích ứng cuộc sống sinh hoạt cô quạnh này nữa.
Anh u buồn nhìn ra đầu thôn, bụi bặm tung bay trên đường lớn không người, ngây ngốc đứng rất lâu, mới thở dài, quay người đi về. Ngày hôm nay cách ngày Tiếu Chiến rời đi đã nửa tháng, cái bụng của anh đã lớn hơn một vòng, đầu vú cũng ngứa vô cùng, anh như tự ngược bản thân mà không chạm vào chúng nó, hắn muốn đợi nam nhân quay về, sẽ đem tất cả sữa tươi âu yếm đút cho hắn.
"Tiếu Chiến..." Lâm Bảo khó chịu lẩm bẩm, khập khễnh hướng về nhà mà đi, trên đường về, anh gặp phải Tiếu trưởng thôn.
Tiếu trưởng thôn liếc mắt nhìn anh, ánh mắt có chút lạnh, nhưng ngay lập tức lại lộ ra nụ cười sang sảng, "Lâm đệ đệ, cậu lại chạy ra đầu thôn à?"
Lâm Bảo đối với người này có việc hổ thẹn, vừa xấu hổ vừa lúng túng, anh không biết phải nói gì, chỉ có thể buồn buồn ừ một tiếng. Tiếu trưởng thôn đánh giá trên dưới người trước mặt một phen, nhìn qua cũng không phải nhân vật khuynh nước khuynh thành gì. Nghĩ tới nổ đầu cũng không hiểu tại sao tên tiểu tử thối kia lại đi yêu thích người này?
"Cậu đang đợi ai vậy?" Khẩu khí Tiếu trưởng thôn không tốt. Lâm Bảo cảm thấy Tiếu trưởng thôn mang theo địch ý, trong lòng lại càng sợ hãi, không dám mở miệng. Tiếu trưởng thôn nhìn bộ dáng hoảng sợ này của Lâm Bảo liền nổi giận, trước đây hai nhà cũng không có xung đột gì, quan hệ vẫn bình thường, nhưng hiện tại không khác gì lão nông dân câu dẫn con trai ưu tú nhà mình, nhất định hai người phải nói chuyện rõ ràng.
"Lâm Bảo, chúng ta coi như đã quen biết mấy chục năm, cậu là ai, tôi biết, tôi là ai, cậu cũng phải biết. Tôi tuy chỉ là một trưởng thôn, nhưng tôi vẫn có chút bản lĩnh, muốn chèn ép một số người cũng không phải là không thể đi, cậu thấy tôi nói như vậy có đúng không?"
Ở nông thôn, trưởng thôn như là ông vua một xứ, muốn hô mưa gọi gió như thế nào cũng được, dù sao thôn dân vẫn vô cùng kính nể trưởng thôn, vì lẽ đó Lâm Bảo rất sợ Tiếu trưởng thôn. "Ừ... Tôi biết..." Anh sợ hãi gật đầu.
Tiếu trưởng thôn thấy anh biết điều như vậy, cảm thấy mọi chuyện vẫn còn có thể cứ vãn liền nói, "Tiểu tử thối nhà tôi cũng đi rồi, nó không phải người xấu, nhưng tâm tính vẫn chưa trưởng thành, cũng như tôi khi còn trẻ, là một kẻ đào hoa, thấy người nào đó liền nổi lên tâm tư muốn chinh phục, chính bởi vì việc này, tôi bị mẹ Tiếu Chiến phê bình không ít lần."
Lâm Bảo nghe xong cũng không hiểu rõ là ý gì, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Tiếu trưởng thôn còn nói, "Lúc trước khi nó ở trường quân đội, không ai nghĩ tới mới hai ba ngày mà huấn luyện viện đã phải gọi điện về cho tôi, nói tiểu tử thối kia không chịu tập trung học tập, chỉ biết đi trêu chọc bạn học nữ ở đó, có một lần... Nó cùng một học viên nữ khác đi vào khách sạn, cậu nói xem, đây là chuyện gì không biết, thực sự là vứt hết mặt mũi của người làm cha này đi mà."
Nghe được chuyện này, trong lòng Lâm Bảo vô cùng khó chịu, anh yên lặng cúi thấp đầu, một chút hành động cũng không có.
Tiếu trưởng thôn nói tiếp, "Tiểu tử kia nhà tôi, tuy rằng là một tên xấu tính lại lạnh nhạt, nhưng dù sao vẫn đang là sinh viên đại học, kiểu gì nó vẫn sẽ tìm mấy cô gái trong thành phố nói chuyện yêu đương, cậu nói có đúng không?"
Lâm Bảo nghĩ tới chuyện sau này, anh muốn rời đi, anh không muốn nghe. Nghe được những lời này của Tiếu trưởng thôn trong lòng anh khó chịu, khó chịu tới sắp không nhịn được.
Thế nhưng Tiếu trưởng thôn ngăn anh lại không cho anh rời đi, "Lâm Bảo, cậu đừng đi, nghe tôi nói hết lời đã."
"Mặc dù tôi là cha nó, nhưng tôi thật sự không quản nổi nó, nó thích làm gì thì sẽ không nghe ai khuyên cả, tôi là cha nó nên đã quá quen thuộc rồi, kiểu nó thích chính là nữ nhân chân dài eo nhỏ ngực lớn, đây cũng là mẫu hình thời còn trẻ của tôi, cái này gọi là di truyền! Ừ... Ngày hôm nay tôi nói cho cậu biết chuyện này, cũng không có ý gì khác, chỉ là hy vọng cậu có thể nhìn nhận rõ mọi chuyện, chúng ta cũng coi như nhìn nhau lớn lên từ nhỏ, tôi không hy vọng cậu bị con trai của tôi lừa..."
Trong lòng Lâm Bảo hét loạn lên, cái gì anh cũng không muốn nghe, cái gì anh cũng không thấy rõ. Thế nhưng Tiếu trưởng thôn vẫn còn đang nói, không chịu để anh yên mà nói rất nhiều, nói xong tình sử của Tiếu Chiến, lại nói tới việc tìm bạn đời giúp anh, giới thiệu Lâm quả phụ bên cạnh cho anh.
Lâm Bảo lắc đầu, đầu khó chịu như bị nổ tung, đau nhức từ dạ dày truyền tới từng trận buồn nôn.
Cuối cùng khi anh không thể chịu nổi nữa đành đưa tay lên che miệng nôn khan mấy lần, anh nhanh chóng cúi người nôn ra, anh vừa nôn vừa khóc, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, căn bản không khống chế được cảm xúc.
Lúc này Tiếu trưởng thôn mới im lặng, sắc mặt khó coi nhìn anh, "Cậu... cậu nôn ra!"
"Ô ô... " Lâm Bảo khóc nấc lên, nhưng không khống chế được trận buồn nôn trào lên từ dạ dày.
Tiếu trưởng thôn lùi về sau vài bước, dương như đột nhiên nghĩ tới cái gì, run giọng nói, "Cậu nôn? Vậy mà cậu lại nôn? Lẽ nào... Lẽ nào cậu mang thai rồi!"
Lâm Bảo vừa nghe vậy giật mình ngẩng đầu, anh khóc lóc liều mạng lắc đầu, thế nhưng bàn tay lại không tự chủ đưa ra che lại vùng bụng như muốn bảo vệ.
Tiếu trưởng thôn đương nhiên thông minh hơn người, vừa nhìn liền rõ ràng mọi chuyện, chán nản lùi về sau, qua rất lâu, mới lẩm bẩm nói, "Không nghĩ tới... Không nghĩ tới con trai của tôi lại bước theo gót chân cha nó..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.