Trong Phượng Du cung, Tần Tiêu sớm rời đi, Tần Hương Y đang muốn cởi áo nằm ngủ. Ai ngờ đúng lúc này, cửa cung xuất hiện một bóng dáng cao lớn, đứng thật lâu sau, chậm chạp không chịu rời đi.
“Nương nương, trước cửa hình như có người.” Lệ Hưu dạo bước vào cung của Tần Hương Y, nhỏ giọng nói.
“Có người?” Lông mày Tần Hương Y nhíu lại, hơi có vài phần kinh ngạc, nhanh chóng mặc vào quần áo đang muốn cởi đi, “Đi xem sao.” Nàng luôn luôn cảnh giác, sẽ không bỏ qua bất kỳ một vấn đề khả nghi nào.
Thâm cung như biển, nàng có thể nào không phòng bị.
Tay ngọc nhấc lên bức rèm che xa hoa, ngước mắt nhìn cửa khắc hoa chạm rỗng kia, quả nhiên như lời của Lệ Hưu, ngoài cửa có người, hắn vẫn không nhúc nhích, hình như đứng chắp tay, bóng dáng kia có điểm quen thuộc, trong to lớn có ý lạnh, là ai đây? Là hắn?!
“Người nào ngoài cửa?” Tần Hương Y mở ra tiếng nói hỏi. Người dám cả gan như vậy, nửa đêm đứng ở cửa tẩm cung hoàng hậu cũng chỉ có hắn —— Bắc Đường Húc Phong.
Liễu Hiền phi không phải đã xảy ra chuyện sao? Sao hắn trở về nhanh như vậy? Hắn trở về lại muốn làm chi? Ngàn sợi tơ tình rối bời quấn quanh ở trong lòng.
“Đã trễ thế này, hoàng hậu còn chưa nghỉ ngơi?” Thanh âm quen thuộc truyền đến, như cũ là trong thuần hậu mang theo vài phần lãnh ngạo, tiếp theo cửa cung được mở ra, đóa màu vàng sáng nhẹ nhàng tiến vào. Ở dưới ánh trăng sáng tỏ, hắn càng lộ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-thom-me-hoac-cua-hoang-hau/1495147/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.