Tần Hương Y bỗng chốc kéo một cái, ôm chặt cái chăn gấm phủ trên người, một đôi mắt như nước thẳng tắp nhìn chằm chằm tấm màn vàng bị xốc lên, thật sự là hắn! Một thân áo ngủ màu trắng trên người, nhẹ nhàng bay bay, mái tóc dài đen nhánh bay nhẹ nhàng, rơi xuống trước ngực, giống một công tử văn nhã.
"Ngươi?" Tần Hương Y đảo qua trang phục trên dưới của Bắc Đường Húc Phong, rõ ràng là vừa mới ngủ dậy. Lại nhìn quần áo đơn giản trên người mình, lẽ nào tối hôm qua-- không thể nào! Nàng âm thầm hít một hơi, nhắm mắt lại, sao có thể ngủ ở trên giường của hắn chứ? Tối hôm qua rõ ràng ở Phượng Du cung, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không nhớ được, nàng dùng sức đánh vào đầu, trên mặt gương mặt tuyệt sắc tụ lại một tầng đau xót.
"Hoàng hậu làm sao vậy?" Bắc Đường Húc Phong kéo tấm màn ra, phất tay áo dài màu trắng, ngồi vào bên giường, một tay kéo Tần Hương Y vào lòng, ghé đến bên tai của nàng, nhỏ giọng nói: "Trẫm phát hiện da của hoàng hậu thực sự rất đẹp!" Dứt lời, hắn xấu xa cười.
"Bắc Đường Húc Phong, ngươi!" Tần Hương Y cảm giác như sét đánh trong trời quang, cả người run lên, không tự chủ được vươn tay lên tát. Lần thứ hai nàng gọi thẳng tên huý của quân vương.
Cũng không thấy sắc mặt Bắc Đường Húc Phong giận dữ, chỉ có bàn tay to giương lên, vững vàng tiếp được, nắm tay nhỏ bé của nàng trong tay, nhếch môi cười nhạt, nói: "Hoàng hậu không nên tức giận, trẫm sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-thom-me-hoac-cua-hoang-hau/1495115/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.