"Dạ, nương nương." Tiểu cung nữ cúi đầu, chậm rãi rời khỏi.
"Nương nương, người thực sự muốn gặp Ngũ Thục phi sao?" Lương Mỹ chu cái miệng nhỏ nhắn, đỡ Tần Hương Y đứng dậy, đi về phía chính điện.
Tần Hương Y vẫn đang tiếp tục bước, không vội không chậm, như đám mây bay tới, ngồi vào trên chiếc ghế khắc hình phượng xa hoa, nhàn nhã sửa lại ống tay dài, đôi mắt nhìn Lương Mỹ, mím môi cười, nói: "Vì sao lại không nên gặp?"
"Cách đây không lâu, Thục phi nương nương còn giật giây Hiền phi nương nương cùng đi đến chỗ hoàng thượng tố cáo người, nương nương người đã quên sao?" Lương mỹ bĩu cái miệng nhỏ nhắn, hình như có chút không phục.
Lương Mỹ nói tuy có lý, nhưng Tần Hương Y không nghĩ thế. Thời gian nàng ở lãnh cung, nàng từ trong bóng tối quan sát Ngũ Mạn Quân, nữ tử này một thân ngông nghênh, tự cao tự đại. Cẩn thận suy nghĩ lại, nàng đến trước mặt hoàng thượng cáo trạng, chắc chắn có nguyên nhân đặc biệt gì.
Nhướng mắt liếc Lương Mỹ một cái, trên gương mặt nhu thuận lộ ra vẻ tinh khiết, nàng tựa như một khối bạch ngọc, không tỳ vết, nội tâm của nàng thật sự giống như bề ngoài sao? Tiểu cung nữ này làm cho người ta có một cảm giác bất an.
"Nếu không gặp nàng, làm sao biết nàng vì sao vu hãm bổn cung đây?" Tần Hương Y nhẹ nhàng nhướng mày, nhìn Lương Mỹ, thần thái cực kỳ thản nhiên.
"À." Lương Mỹ tựa hồ có điểm thất vọng, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, một ánh xanh nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-thom-me-hoac-cua-hoang-hau/1495096/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.