Trong nháy mắt nửa năm thấm thoát trôi qua, xuân đi thu đến, mùa biến hóa.
Hương thảo trong hoa viên rất nhiều hoa cỏ đã héo tàn, nhưng bởi vì được chủ nhân để ý chăm sóc, hương thảo chịu rét cùng nhóm hoa kia, sinh trưởng như trước, mọc ra như ban đầu.
Một cây nhiều khóm hoa tròn vo, tư thế phấn khởi, trồng ở bên trong đất giữa hai phiến đá, một đường kéo dài tới cửa nhà gỗ.
Bên trong nhà gỗ, một vị nam nhân cả người trần trụi, nằm úp sấp trên bàn giữa phòng. Một đóa hoa trà trắng như tuyết nở rộ giữa hai mông, nhụy hoa màu vàng nhạt thoạt nhìn nhẵn nhụi tinh xảo, mỹ lệ thơm ngát nhánh hoa vừa mảnh vừa dài, bị câu sâu vào trong mông, chỉ lộ ra đỉnh xanh mơn mởn.
“Thật là đẹp…!” Phó Tiểu Thanh tự đáy lòng tán thưởng nói.
Cái mông to đầy đặn của nam nhân, đại khái là lọ chứa *** đãng nhất thế gian.
“Nhưng ông chủ Tần, còn có một ít chuyện, em muốn hỏi anh một chút.” Phó Tiểu Thanh nói tiếp, mọt bên cầm một cây xô thơm tới. Thời gian sáu tháng không lưu lại trên người cậu dấu vết gì, bề ngoài vẫn ngây ngô như cũ.
Nam nhân hai mắt mông lung, như có như không ưỡn ẹo thân thể, dùng mặt bàn cạ cứng đầu nhũ: “Ưm a…”
“Ông chủ Tần, anh quen biết mẹ em, đúng không?” Phó Tiểu Thanh chuyển động cái cành trong tay, đưa nó từng chút đưa vào trong miệng huyệt.
Thân cây bốn phía có một lớp lông tơ dầy đặc, quét cọ bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-thao-thuc-tinh/2214771/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.