“Ánh trăng đêm nay quả nhiên đẹp.”
Giọng nói của tiểu cô nương kia lại xuất hiện, ngay phía sau Tào Vân. Châu hoa trên đầu nàng ta lóe sáng xuyên qua cái cổ không đầu của Tào Vân giống một đôi mắt đang nhìn trộm. Lục Kinh Hồng sợ tới mức vội ngậm miệng nuốt tiếng thét vào lòng.
Hóa ra nàng ta vẫn luôn đứng đó, chờ mình tỉnh và triển lãm kiệt tác của bản thân sau đó không hề để ý mà nói một câu này giống như đang bảo: Thế nào, so với ta ngươi vẫn còn non nớt đúng không?
Đương nhiên những lời này kẻ kia không hề nói ra miệng, nhưng lúc nàng ta đi ra từ phía sau Tào Vân và dùng đôi mắt đẹp kia nhìn thẳng về phía này thì Lục Kinh Hồng lại hiểu rõ ý trong đôi mắt ấy.
Trên đời này những kẻ ác luôn hiểu nhau, thế nên Lục Kinh Hồng mới sợ hãi bởi vì nàng ta biết thứ đang chờ đợi mình là cái gì. Lúc nàng ta giết người luôn giết sạch, thế nên vào giờ khắc này nàng ta đâu dám hy vọng có thể tìm được đường sống.
“Ánh…… Ánh trăng……” Trong miệng nàng ta không tự giác bật ra hai chữ này, dù không hiểu chúng có ý gì nhưng nàng ta lại cảm thấy chúng có chung nhịp thở với mình.
Thiếu nữ kia cong môi cười, con ngươi như có sao băng xẹt qua, đẹp không giống người phàm trần, “Không phải ta muốn ngươi chết, nhưng bọn họ nói ánh trăng rơi xuống người ai trước thì kẻ đó chính là tội nhân trời cao tuyển chọn, thế nên là trời cao không muốn ngươi tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tang/445660/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.