Bảy tám con chim bồ câu rơi rụng trong viện của A Ngọc, lông chim hỗn độn, móng vuốt thẳng đuột, đầu nhọn ướt nước sáng đến dọa người dưới ánh mặt trời. “Đại thái thái, Đại thái thái……” Nha hoàn Tiểu Mị bên người A Ngọc quỳ trước cửa phòng, tay chỉ về phía cánh cửa khép hờ và khóc không thành tiếng nói, “Sáng nay nô tỳ tới hầu hạ thái thái rửa mặt chải đầu nhưng lại phát hiện cửa nửa mở, vừa nhìn vào trong đã thấy thái thái…… thái thái……” Chu Vạn Trung không chờ nàng ta nói xong đã đẩy cửa ra. Ánh mặt trời không kiêng nể gì xông vào, chiếu sáng khuôn mặt cái người đang nằm ngửa trên mặt đất. Có vẻ A Ngọc ra đi rất an bình, hai mắt nhắm chặt, lông mi rũ xuống tạo thành hai cái bóng nhợt nhạt dưới mí mắt, khóe miệng giống như chứa ý cười. Lúc Chu Vạn Trung đi qua, ánh mặt trời vốn bị ông ta che mất lại chiếu tới khiến làn da bà ta trở lại màu mật khỏe mạnh. Hình như đã rất lâu ông ta không nhìn thấy dáng vẻ này của vợ mình. Trong ấn tượng của ông ta thì trên người bà ta luôn có một tầng vỏ cứng không sao lột xuống được. Ông ta cảm thấy đó là mặt nạ giả nhân giả nghĩa, nhưng Thúy Vi lại cảm thấy đó là A Ngọc cố ý bày ra bộ dạng Đại thái thái uy nghiêm trước mặt mình. Mặc kệ như thế nào thì ông ta đều không thích cái vẻ dối trá ấy, nhưng hiện tại nhìn thấy dung nhan khi qua đời của A Ngọc ông ta lại cảm thấy tầng vỏ cứng kia đã bị phá tan. Người nằm trên mặt đất này, cái kẻ không động đậy, không hô hấp này mới chính là A Ngọc chân thực, là người vợ mặc áo đỏ cùng ông ta bái đường thành thân. Chu Vạn Trung ngồi xổm xuống muốn sờ gương mặt sớm bị tang thương mài mòn kia nhưng tay duỗi được một nửa ông ta lại ngừng lại. Trái tim ông ta nảy thật mạnh lên, vì ông ta nhớ tới ngày hôm qua A Ngọc ăn phải cái bánh nhân rượu bên trong có một mảnh tiền giấy bị đậu nhuộm tím. Chút áy náy trong lòng ông ta tan thành mây khói, nó bị một khối đá lạnh băng, cứng ngắc chiếm giữ. Khối đá kia vẫn không ngừng tỏa hơi lạnh thấm vào từng hơi thở, từng tấc da thịt của ông ta. Đòi nợ đã tới sao? Hóa ra hôm qua không phải mộng mà là cảnh cáo của Cao Hoài Nhân với ông ta. Cuối cùng thì người kia cũng không thể nhắm mắt nên dù đã qua nhiều năm như thế nhưng ông ta vẫn muốn đòi lại nợ máu chưa trả. Chu Vạn Trung liều mạng lắc đầu, tim đập như nổi trống, gần như muốn phá tan lồng ngực. Giống như trong mộng, có người muốn móc trái tim của ông ta ra cân xem nó nặng bao nhiêu. Chu Vạn Trung cố gắng ổn định tinh thần, ngay sau đó duỗi tay xé rách quần áo của A Ngọc trong tiếng kinh hô của mọi người. Đến tầng trung y ông ta cũng không tha mà phải xé xuống. Đám nam đinh nhất loạt quay đầu đi, Tiểu Mị thì tiến lên ngăn cản vài lần lại bị Chu Vạn Trung đẩy ra ngã mạnh trên mặt đất nên cũng không dám tiến lên nữa. “Chết như thế nào, ngươi chết như thế nào……” Chu Vạn Trung nói không thành một câu hoàn chỉnh, ánh mắt đảo qua thẩn thể không mảnh vải của A Ngọc, “Ngươi chết như thế nào? Oan hồn ư? Đánh rắm, người khác tin nhưng ta không tin. Con đàn bá thối tha, mau nói chuyện đi, rốt cuộc thì ngươi chết như thế nào?” Ông ta như kẻ điên ngồi bên cạnh A Ngọc bẻ miệng mũi đã cứng đờ của bà ta ra và vói tay vào moi móc. “Phụ thân, ngài đang làm cái gì thế?” Ở cửa truyền tới tiếng kêu hoảng hốt, Chu Dự Phong xông tới thấy xác chết của mẹ mình lộ ra thì đầu tiên là sửng sốt sau đó hắn vội túm Chu Vạn Trung ra. Mẹ hắn cả đời nghẹn uất, lúc này lại bị sỉ nhục như thế nên hắn không hề nương tay mà hung hăng đẩy kẻ kia ngã qua một bên.
“Cả người đã cứng lại rồi, lão gia, để tỷ tỷ ra đi được thể diện một chút đi.” Song Bích đi theo Chu Dự Phong tới, mày nàng ta nhíu lại mang theo ưu thương và khuyên nhủ một câu sau đó dùng khăn tay che miệng khóc nức nở. Hiển nhiên Chu Vạn Trung không hề nghe khuyên bảo, thậm chí sau khi bị con trai ném qua một bên ông ta vẫn chưa từng ý thức được mà hơi lắc lắc đầu, giống một con gà trống đang cúi đầu vồ mồi, miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng, “Nàng ta chết như thế nào? Miệng vết thương ở đâu? Vì sao…… vì sao lại không nhìn thấy?” Mục Tiểu Ngọ đứng xa xa bên ngoài nhìn một màn thảm kịch này thì nhẹ kéo góc áo của Triệu Tử Mại và cười khẽ một tiếng nói, “Chu Vạn Trung kia đã bị dọa phá gan rồi, nếu không với y thuật của ông ta hẳn phải biết trên đời này có ngàn vạn cách giết người, cần gì phải đau khổ cố chấp với một cái miệng vết thương.” Triệu Tử Mại cắn môi, cái hiểu cái không gật gật đầu và hỏi, “Tiểu Ngọ cảm thấy vì sao bà ta lại chết?” Ánh mắt Mục Tiểu Ngọ lạnh xuống, giống như chứa băng lạnh, “Đương nhiên ….. là bị hại chết.” Triệu Tử Mại nhìn thẳng vào mắt nàng, “Vì sao?” “Có thấy mấy con bồ câu chết kia không? Bộ dạng đáng sợ, đến móng vuốt cũng thẳng đuột, lại còn chết cả một ổ, không thừa con nào vậy hơn nửa là bị người ta hạ độc.” Nàng dừng một chút, ánh mắt chuyển từ đám bồ câu tới trên người A Ngọc, đôi mắt nhẹ nhàng híp lại một chút, bên trong chớp động ánh sáng đen tối, “Có người hạ độc bồ câu vậy hẳn cũng có thể hạ độc chủ nhân của chúng. Dù không hạ độc thì bà ta cũng bị mưu hại bằng cách khác.” Không đợi Triệu Tử Mại hỏi vì sao nàng đã tự mình nói tiếp, “Vì sao chúng ta lại tiến vào mảnh sương mù này, bởi vì chúng ta muốn tìm Địch Chân, nhưng nơi này không có hắn, chỉ có một tòa đại trạch lẻ loi. Nói cách khác, ngoài tòa nhà này chúng ta chẳng đi được tới chỗ nào khác. Tử Mại, ngươi có cảm thấy chúng ta vẫn luôn bị nắm trong một bàn tay, nó dẫn chúng ta đi đâu thì chúng ta chỉ có thể tới đó, ngoài ra không còn đường nào khác hay không.” “Chỉ có thể dựa theo sắp xếp của nó, đi hết một lượt mới có thể nhìn thấy đích cuối trong màn sương này.” Mục Tiểu Ngọ cười nhạo một tiếng, “Nó muốn cho chúng ta nhìn thấy cái gì? Chẳng lẽ là nhân sinh trăm sắc thái bình đạm ư? Đương nhiên không phải, màn sương mù này tràn ngập giết chóc và quỷ kế, nếu không phải thế thì chúng ta cũng không phát hiện ra nhiều thi thể đã hoàn toàn biến dạng ở ngoài thành như vậy.” Triệu Tử Mại gật gật đầu sau đó lại lập tức lắc lắc đầu mang theo một chút xin lỗi mà cười ngây ngô với nàng. Hắn không hiểu, kỳ thật ngay cả nàng cũng không hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận xem hết thảy những cái này là như thế nào. (Hãy đọc thử truyện Nhiệt độ cơ thể ác ma của trang Rừng Hổ Phách) Trong sương mù mênh mang này không chỉ đôi mắt nàng bị mê hoặc mà cả trái tim trong sáng thông suốt hơn bất kỳ kẻ nào của nàng nữa. So với bất kỳ lúc nào trước đây nàng cảm thấy hiện tại nàng cực kỳ bất lực và nhụt chí. Nàng biết Địch Chân vẫn luôn ở đây, dùng đôi mắt nhuộm đầy tinh phong huyết vũ của hắn để nhìn trộm nàng. Còn nàng lại chẳng thể bắt được chút bóng dáng nào của hắn. Mục Tiểu Ngọ nhẹ nhàng nắm chặt tay và quay đầu nhìn về phía Triệu Tử Mại lại phát hiện hắn trộm ngáp một cái. Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của nàng thế là hắn vội ngậm miệng, răng nhẹ cắn môi dưới, sợ nàng phát hiện bộ dạng lơ đãng của mình. Động tác cực kỳ trẻ con của hắn khiến trái tim nôn nóng của nàng bỗng mềm mại, giống như mặt đất được mưa xuân tưới tắm, mang theo hương thơm cây cỏ và mềm xốp hơn hẳn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]