Chu Dự Phong ngồi cạnh bàn nhìn A Ngọc gắp từng đũa thức ăn bỏ vào cái đĩa trước mặt mình thì nhịn không được nhẹ giọng nói, “Mẫu thân, con chỉ đi ra ngoài có 5,6 ngày mà sao ngài lại như đã không gặp con 5,6 năm thế.”
A Ngọc oán trách mà nhìn hắn một cái, “Có mỗi mấy ngày mà con đã gầy một vòng thế này, người lớn từng này rồi mà cả ngày nương còn phải nhọc lòng.”
Mỗi khi Chu Dự Phong ở nhà A Ngọc sẽ cảm thấy sống lưng mình thẳng một chút. Tuy bà ta là Đại thái thái nhưng bất kể là bộ dạng hay tuổi tác hoặc học vấn đều thua mấy vị di nương kia. Hơn nữa Chu Vạn Trung căn bản sẽ không tới phòng của bà ta nếu không cần bàn việc nhà vì thế dù ngày thường bà ta cố gắng ra vẻ Đại thái thái nhưng trong lòng vẫn tự ti.
Có điều bà ta có con trai, hơn nữa đó còn là đứa con trai duy nhất của Chu Vạn Trung.
Dù là Thúy Vi vẫn còn phong độ, hay Tú Vinh ngây thơ đơn thuần, rồi cả Song Bích từng đọc được mấy cuốn sách và mới qua cửa nửa năm thì chưa có ai từng mang thai con của Chu Vạn Trung. Thế nên Chu Dự Phong chính là “thành tựu” lớn nhất đời này của A Ngọc. Mà thành tựu thì phải mang ra khoe cho người ta xem, đặc biệt là khi mọi người tề tựu đông đủ, và ở trước mặt cái kẻ miệng lưỡi sắc bén như Thúy Vi. Mỗi lần như thế nàng ta đều sẽ mặt xám mày tro.
Lúc này “thành tựu” của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tang/445636/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.