Lúc Tào Vân đi qua thì thấy cửa chính phòng chỉ khép hờ, nhưng ông ta nhớ rõ gian nhà này luôn khóa, và người khóa nó chính là ông ta. Vì thế ông ta sốc lại tinh thần và đẩy cửa đi vào sau đó híp mắt nhìn căn phòng tối đen như mực kia.
Trong phòng giống như bị che bằng một mảnh vải đen, chẳng thấy được cái gì, nhưng càng như thế thì lòng Tào Vân càng căng thẳng. Bóng tối có thể bịt kín đôi mắt ông ta nhưng cũng chỉ như bịt tai trộm chuông thôi. Ông ta tin tưởng thứ kia đang giấu trong bóng tối, nói không chừng nó đang nhe hàm răng nanh trắng bệch ra với mình.
Bỗng nhiên một tiếng sấm nổi lên, tia chớp chiếu cả sảnh đường sáng lòa, Tào Vân bị tiếng động này dọa nhảy dựng. Phản ứng đầu tiên của ông ta chính là ngồi xổm xuống ôm lấy đầu. Nhưng mắt ông ta vẫn mở, lúc thoáng nhìn vào bên trong ông ta thấy rõ: Trên bàn thờ có một cái lư hương, bên trên khói nhẹ lượn lờ, phía trước còn có tro tàn chưa cháy hết, hiển nhiên vừa có người tế bái ở chỗ này.
Sự tình có vẻ tốt hơn Tào Vân nghĩ một chút vì thế ông ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng nghĩ có lẽ là tiểu nha đầu nào đó lén lút tế tổ tiên ở chỗ này và bị ông ta phát hiện nên vội vàng trốn đi. Nghĩ thế nên Tào Vẫn tiến lên phía trước định thu dọn sạch sẽ hương tro và lư hương để tránh tới sáng lão gia thấy được thì sẽ nói đen đủi.
Nhưng ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tang/445632/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.