Trong rừng tràn ngập mưa bụi, từng cây đại thụ che trời cao vút không thấy đỉnh đâu đứng xen kẽ. Nơi nào cũng là vũng nước, ánh trăng từ kẽ lá chiếu xuống những vũng nước sâu cạn không đồng nhất đó trông như những cái mâm bạc chói sáng rực rỡ.
Chưa đi được nửa canh giờ thì trên người Mục Tiểu Ngọ đã rịn ra vài tầng mồ hôi khiến quần áo nàng ướt sũng. Hơn nữa trong rừng còn có muỗi, chúng nó như đang báo thù nàng, không đốt chết nàng thì không chịu được vậy. Phần da thịt lộ ra ngoài quần áo của nàng bị đốt nổi mấy cục u vừa ngứa vừa đau. Tất cả khiến nàng tức giận tới độ sắp bùng nổ.
Con người có nhiều nhược điểm như thế sao trước kia Ô Nạp không hề nói với nàng nhỉ? Mục Tiểu Ngọ lăn lộn mắng lão hòa thượng kia mấy trăm lần sau đó mới thấy được một căn nhà gỗ nhỏ thấp thoáng dưới cành lá.
Nhà ở Chân Lạp đều là nhà sàn, vì nơi này nhiều rắn, chuột, kiến, hơn nữa bốn mùa đều nóng nên nếu dựng nhà bằng mặt đất thì coi như hòa cùng một thể với thiên nhiên. Vì thế mọi nhà ở đây đều phải để trống tầng một, nơi ấy chỉ có bốn cái cột nhà chống đỡ còn người sẽ ở tầng trên, như thế mới có thể phòng ẩm và phòng côn trùng.
Nhà như thế này so với đống nhà cao cửa rộng nàng quen thấy quả thực hơi keo kiệt. Nhưng căn nhà gỗ trước mặt nàng mà dùng hai chữ “keo kiệt” để hình dung thì cũng không đủ. Thậm chí nó còn chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tang/445624/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.