Chia ly cuối cùng vẫn tới, Triệu Văn An lên một con thuyền nhỏ tới đón ông ta. Nhưng vừa ngồi vững ông ta đã quay đầu nhìn Tử Mại và con thuyền phía xa.
Trong bóng thuyền cô đơn nơi xa ông ta thấy con mình vẫn đứng ở boong tàu liều mạng vẫy tay về phía này nhưng lại không nghe được tiếng “cha” mà hắn gọi. Gió biển rất lớn, sóng dập dềnh đẩy con thuyền nhỏ chở ông ta ra xa.
“Đại nhân, có phải nước bắn vào mắt ngài không?” Binh lính hộ tống thấy Triệu Văn An xoa mắt thì vội vàng đưa tấm chắn trong tay ra che trước người ông ta.
“Không ngại,” Triệu Văn An vẫn nhìn phía trước, bóng dáng Tử Mại lúc này đã không thấy đâu, cả con thuyền như một món đồ chơi nhỏ lơ lửng giữa biển rộng mênh mông. Lúc này ông ấy ngồi xuống nói, “Không ngại, đi thôi.”
Thuyền nhỏ chạy vào bờ, kéo xa khoảng cách với con thuyền lớn, càng lúc càng xa.
Cha mẹ và con cái trên thế gian này đại để đều là như thế.
***
Cáo biệt Triệu Văn An rồi tàu thuỷ đi thẳng một đường về phía nam. Đi hơn nửa tháng bọn họ gặp phải một cơn sóng to gió lớn chưa từng có, thật đúng với lời nói “cát lợi” của Cung Minh Châu trước khi đi.
Hôm nay thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời chiếu nóng rát từ trên cao, nó dội lên mỗi người ở đây không hề kiêng nể. Mục Tiểu Ngọ sớm cởi tầng áo dày bên ngoài và chỉ mặc một cái áo bị nàng cắt bớt tay áo. Lúc này nàng đứng đầu thuyền nhìn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tang/445620/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.