Đám người xôn xao ồn ào, như Chương Sinh Nhất nói thì những kẻ bị vây trong tường cao này không có bản lĩnh nào lớn nhưng bản lĩnh xem mặt đoán ý thì đúng là trác tuyệt. Bọn họ có được cái mũi nhanh nhạy hơn chó, vừa ngửi được mùi nguy hiểm không phải nhào về phía mình là cả đám lập tức bắt đầu to gan.
Tiếng nghị luận bắt đầu vang lên, kẻ có tâm, vô tâm đều vây quanh cha con nhà họ Triệu.
Nhưng hiện tại Triệu Văn An chẳng rảnh để tâm đến những lời nghị luận này, mặc dù chúng nó sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan và trở thành bóng ma vĩnh viễn gắn sau lưng ông ta thì cũng có sao?
Ông ta chạm ngón tay mình vào ngón tay Tử Mại và ôn nhu nhìn con mình nói, “Con không cần sợ, cha đã sớm biết.”
Sau khi nói xong một câu chỉ ông ta và hắn có thể hiểu, Triệu Văn An quay mặt về phía hồ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khinh thường, “Yêu ngôn hoặc chúng, ngươi căn bản không phải nữ nhi của ta. Lời ngươi nói ra lão phu sao có thể tin? Hai đứa con của ta luôn thân thiết, huống chi lúc Tử Đồng mất tích Tử Mại mới có 8 tuổi, sao hắn có thể giết người được?”
Tử Đồng yên lặng đợi ông ta nói hết lời mới nhướng khóe mắt lộ ra nụ cười quỷ dị, “Phụ thân đại nhân, ngài làm việc lúc nào cũng kín kẽ, nhưng khi đối mặt với con đẻ của mình thì ngài cũng chẳng phải ngoại lệ. Nếu không ngài nhìn đôi chân này xem……”
Tay nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tang/445613/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.