Chẳng trách nàng ta quen mặt như thế, phàm là người đã gặp nàng này thì đều sẽ không quên được dung nhan khuynh thành của nàng ta, dù lúc ấy nàng ta mới chỉ là một đứa nhỏ mới 7 tuổi.
“Thiên kim của Triệu ái khanh,” giọng bà ta cứng lại, sau lưng dâng lên hơi lạnh, “Ai gia nghe nói ngươi mất tích đã mười năm, hóa ra……”
Hai chữ “đã chết” này bà ta không nói ra, không phải vì kiêng dè mà vì cái kẻ đã chết 10 năm kia hiện tại vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt bà ta, ánh mắt trong trẻo, thần thái bình thản, làm gì có chỗ nào giống người chết đâu? Đây là bà ta tự nghĩ thế, nhưng cũng phải thôi vì thực tế nàng ta đang đạp trên mặt hồ mà đi tới, hơn nữa 10 năm xa cách dung mạo nàng ta lại chẳng hề thay đổi, vậy không phải đã chết thì là gì?
Đây là hiện tượng kỳ dị ư? Từ đống mảnh vỡ thi thể nát vụn, đến một kẻ đã chết lại vẫn đứng sờ sờ ở đây. Chẳng lẽ đây là trời cao cảnh báo bà ta rằng giang sơn này sắp sụp đổ chăng?
Bà ta cảm thấy cả người run lên, tay đặt lên bàn siết vài lần nhưng vẫn không sao đứng dậy được. Hiện tại những kẻ nô tài hiểu ý nhất lại chẳng có ai tới giúp bà ta. Một đám im như ve sầu mùa đông, coi bà ta như tấm khiên chắn, tất cả núp sau lưng bà ta. Ngay cả Đức công công cũng nửa rúc về phía sau, chỉ dám ló ra từ đầu vai bà ta mà nhìn bóng dáng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tang/445611/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.