Nguyện vọng của Triệu Văn An là gì chỉ sợ mọi người đều biết. Nhưng nguyện vọng ấy chẳng ai dám nói ra trước mặt Thái Hậu và Hoàng Thượng trong một dịp lễ hội như vậy được. Cũng may Đại Tát Mãn giống như hiểu rõ tâm tình của ông ta nên vừa mỉm cười vừa hành lễ nói, “Đại nhân yên tâm, nguyện vọng của ngài ta chắc chắn sẽ giúp ngài đạt được.”
Triệu Văn An cảm tạ nhưng trong lòng cũng chẳng quan tâm tới việc này. Ông ta học trung học tây, mọi thứ tinh thông nên đương nhiên khinh thường thứ “tà môn ma đạo” này. Nhưng tín niệm kiên trì vài chục năm ấy lại dao động vào ban đêm.
Bởi vì ông ta thấy Tử Đồng, không phải ở hiện thực mà trong mơ. Nhưng giấc mộng kia lại thật đến mức dọa người, khác hẳn bất kỳ giấc mộng nào của ông ta trong quá khứ.
Lúc ấy ông ta đang ngồi dưới nến đọc sách bỗng cửa sổ vang lên những tiếng “Phanh phanh phanh phanh” như bị gió thổi. Ông ta gọi Chu Bồi đang canh ngoài cửa nhưng mãi không có ai đáp lại vì thế ông ta đành tự mình đi qua định đóng cửa sổ lại. Nhưng vừa mới đi tới bên cửa sổ trong đầu ông ta chợt oanh một tiếng vì ông ta nghĩ tới: Đây là chò trơi Tử Đồng thích nhất trước khi con bé mất tích. Mỗi lần đứa nhỏ tới tìm ông ta đều sai hạ nhân trộm gõ cửa sổ vài cái sau đó ngồi xổm xuống chờ ông ta mở cửa ra không thấy ai sẽ tức giận. Lúc đó con bé sẽ đột nhiên đứng thẳng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tang/445525/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.