“Quế Vinh…… Chính là một người số khổ, từ nhỏ không có cha mẹ lại đi theo một nhà chú ruột sống. Sau này chú nàng ta cũng chết, thím tái giá là đuổi nàng ta ra khỏi nhà. Một nữ hài tử mười mấy tuổi không nơi nương tựa, ta cũng không biết nàng đã làm thế nào mà chịu đựng được. Sau này nàng ta gả cho người ta, nam nhân kia lớn hơn nàng ta gần 20 tuổi, lại là kẻ điếc. Thôi thì tốt xấu nàng ta cũng coi như có nơi để về, mặc dù khổ sở nhưng vợ chồng đồng tâm hiệp lực cũng không kém hơn trước kia. Nhưng không nghĩ tới nàng ta mới sinh con được mấy năm thì nam nhân bị bệnh một trận và đi luôn. Quế Vinh lại biến thành người không nơi nương tựa.”
“Vài năm sau gặp lại Quế Vinh thì nàng ta đang bán mì ở Quan Đế miếu. Khi đó con trai của nàng ta cũng đã trưởng thành, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, gặp mặt cũng đã biết gọi. Đó là một đứa nhỏ hiểu lễ, Quế Vinh dạy rất khá. Khi đó ta mới biết sau khi chồng qua đời Quế Vinh mở quán mì này, tay nghề nàng ta tốt, lại chịu khổ nên việc làm ăn coi như không tệ. Sau đó nàng ta thuê một gian hàng ở Quan Đế miếu và thành hàng xóm của ta. Ta nhìn nàng một tay nuôi đứa nhỏ lớn lên, còn có mẹ chồng tuổi già, đúng là không dễ dàng.”
“Nhưng sau đó nơi này của chúng ta có nạn đói, đất đai hoang phế, người làm ruộng đều chạy hết. Quế Vinh đương nhiên không bán hàng được nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tang/445459/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.