“Ngươi nói xem nó đang nghĩ cái gì? Pho tượng này tuy hùng vĩ nhưng cũng không đặc biệt đến mức nó phải nhìn chằm chằm lâu thế chứ?” Mục què há miệng hỏi Triệu Tử Mại ý bảo hắn nhìn Tang đang đứng trong điện.
Triệu Tử Mại cười khổ một tiếng, “Từ lần tràng hạt bị đứt nó vẫn luôn mang bộ dạng chất phác đần độn này, có đôi khi ta còn hoài nghi không biết có phải Tang đã thật sự trở lại không nhưng,” hắn liếc Mục què một cái, “Tiền bối hẳn phải cảm thấy may mắn đúng không? Ít nhất nó sẽ không tí cái lại dọa ném ngài xuống vách đá.”
Nói xong hắn cũng đi vào trong điện đứng bên cạnh Tang và ngửa đầu đánh giá bức tượng Quan Công cao mười mấy thước. Qua một lúc hắn mới hỏi, “Đại thần tiên, ngài đang xem cái gì thế?”
“Ta thấy pho tượng này ăn mặc thực hoa lệ.”
Một câu chẳng ăn nhập gì này lại khiến Triệu Tử Mại suýt nữa phì cười. Hắn lớn thế này rồi nhưng lần đầu tiên nghe thấy có người dùng từ “hoa lệ” để hình dung Võ Thánh. Hắn cố gắng nén cười, cuối cùng dùng giọng ôn hòa nói, “Quan đế gia là hổ tướng được vạn người kính ngưỡng, kiệt ngạo không luồn cúi, lại ân oán phân minh, coi trọng tín nghĩa. Nhưng theo kiến giải vụng về của ta thì hắn không giỏi về mưu lược cho nên mới bại ở Mạch thành và mất mạng.”
Tang liếc hắn một cái và nói, “Trí dũng song toàn làm gì có dễ như ngươi nói.”
Triệu Tử Mại rũ mắt cười, trong mắt có ánh sáng lóe lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tang/445411/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.