“Cha ta chưa bao giờ đánh chửi ta nhưng cách ông ấy trách cứ lại đáng sợ hơn đánh chửi nhiều. Ta nhớ rõ trước kia mỗi khi ta làm sai chuyện gì ông ấy chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cho qua, nói lần sau sửa lại là được. Đám vú nuôi đều nói ta có phúc khí, có một người cha ôn hòa hiểu lễ như vậy, cũng luyến tiếc đánh con. Nhưng sau này ta mới phát hiện không phải ông ấy không trách ta mà chỉ là lười không thèm để ý. Ta nhớ rõ có một ngày ta đánh vỡ chén trà ông ấy thích nhất nhưng ông ấy chỉ nhẹ nhàng trách ta hai câu rồi thôi. Đám vú nuôi sợ bị ta liên lụy cho nên khuyến khích ta đến thư phòng kính trà thỉnh tội với ông ấy. Ta bưng một chén trà tới thư phòng lại phát hiện ông ấy đang ngồi bên bàn tự mình ghép chén trà kia lại. Trên mặt ông ấy là một nụ cười lạnh lùng, giống như thứ bị vỡ không phải chén trà mà là kỳ vọng đối với ta.”
“‘Quả nhiên vẫn không nên thân, thật không giống con trai ta.’ ông ấy buột miệng thốt ra những lời này. Chúng giống như một ngọn núi đập lên người khiến ta gần như không thể đứng thẳng. Ta không biết mình rời đi như thế nào, chỉ nhớ rõ lúc vú nuôi tới gọi ta đến cùng ăn cơm với ông ấy thì ta lại như thấy quỷ, liều mạng đẩy bà ta ra và khóa cửa thật chặt.” Triệu Tử Mại cười khổ một tiếng, một bàn tay giơ lên che ngang mặt. “Ta cũng không biết vì sao lại muốn nói cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tang/445342/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.