Chương trước
Chương sau
Lúc ý niệm quái đản này hiện lên trong đầu Tào Mân thì ngọn nến trên bàn đột nhiên lay động vài cái rồi tắt ngúm. Trong phòng lại lần nữa bị bóng tối lấp đầy, chỉ có mỗi ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào nhưng chẳng sáng tí nào.
Ngọn nến bốc khói trắng, Tào Mân nhìn một làn khói mỏng từ đó bay lên thì sau lưng chợt đổ mồ hôi lạnh. Hắn thậm chí còn không dám đứng lên châm lại nến. Hắn luôn cảm thấy chỉ cần mình có chút động tĩnh sẽ dẫn cái thứ đang trốn trong bóng tối kia ra. Hiện tại nó đang dùng đôi mắt vàng tươi kia mà nhìn trộm hắn.
Bỗng nhiên Tào Mân nghe thấy sau lưng vang lên tiếng: “Tháp…… Tháp…… Tháp……”
Có cái gì đó giẫm trên mặt đất đi về phía hắn. Lòng Tào Mân căng thẳng, duỗi tay cầm lấy thanh kiếm để trên bàn. Nhưng ngón tay vừa mới chạm vào chuôi kiếm thì bên tai lại truyền tới một tiếng gọi nhẹ quen thuộc.
“Quan nhân, đã giờ nào rồi mà chàng còn chưa ngủ?”
Tào Mân lập tức thả lỏng, bản vai căng chặt cũng trùng xuống. Hắn quay đầu ôn nhu nói với Tào phu nhân, “Ta nghĩ chút việc, giờ ta đi ngủ ngay đây.”
“Tối lửa tắt đèn thế này mà chàng cũng không đốt nến lên.” Tào phu nhân nói xong lập tức châm nến sau đó giơ ngọn nến lên nhìn kỹ mặt chồng mình và hỏi, “Quan nhân có tâm sự ư?”
Tào Mân sợ dọa vợ mình nên vốn không định nói chuyện này cho nàng ấy. Nhưng hắn không nói thì nàng sẽ càng lo lắng vì thế sau khi cân nhắc một lúc hắn vẫn nói ra chuyện gặp phải Mộc Diêu với vợ mình.
Nói xong Tào Mân tràn đầy lo lắng nhìn vợ rồi lắc đầu thở dài, “Thật là đáng thương, mấy người sống sờ sờ mà chỉ qua một lát đã biến thành da người. Ta ở Lỗ thành làm Huyện Lệnh đã nhiều năm lại chưa từng gặp sự tình quỷ dị thế này bao giờ.”
Tào phu nhân lại như mất hồn phách, đôi mắt nhìn chằm chằm ánh nến không nhúc nhích, sắc mặt cũng trắng đến dọa người, so với ánh trăng ngoài cửa sổ cũng không tốt hơn bao nhiêu. Tào Mân thấy nàng như thế thì biết ngay nàng bị mình dọa sợ. Hắn vội cầm lấy tay nàng, nhẹ giọng trách cứ, “Nhìn đi, ta đã bảo nghe xong nàng sẽ sợ, nhưng nàng cứ đòi nghe. Thấy chưa, bị dọa rồi phải không?”
Nghe xong lời an ủi này Tào phu nhân vẫn trầm mặc không lên tiếng thế là Tào Mân đành phải lôi kéo nàng đi về phía giường, vừa đi vừa trấn an, “Được rồi, ta cũng đi ngủ, lúc này đã muộn, sáng mai Triệu đại nhân còn muốn tới tìm ta bàn việc.”
“Quan nhân, chàng nói nó làm sao mà hút được huyết nhục và biến người ta thành một tấm da chứ?” Tào phu nhân dừng bước, nhìn thẳng chồng minh, trong mắt là ánh nến. Tào Mân thấy vậy mới nhớ ra mình chưa thổi tắt nến nên vội buông tay vợ và xoay người trở lại bên bàn.
“Ta cũng không nhìn thấy,” Tào Mân thổi tắt ngọn nến sau đó xoay người đi về, “Nhưng ta nghe Triệu đại nhân nói con Mộc Diêu này tà vật ngàn năm, nói vậy hẳn nó dùng tà thuật hút khô người ta, ai biết được? Nhưng nàng cũng không cần quá lo, hôm nay nó đã bị Triệu đại nhân bắn trúng, theo ta thấy hẳn là mất một con mắt. Cho nên hiện tại hẳn nó đã đại thương nguyên khí, trong chốc lát không thể hại người được đâu.”

Nói xong hắn tiếp tục lôi kéo Tào phu nhân đi về phía giường. Nhưng đi được hai bước Tào phu nhân lại đứng lại, giọng nàng ấy thực bình đạm nhưng lại chậm hơn ngày thường nhiều. Mỗi chữ nàng ấy nói ra giống như đều đang cố sức, “Quan nhân, chàng nói con Mộc Diêu kia…… thiếu một con mắt sao?”
Tào Mân lộ vẻ mặt khó hiểu đáp, “Không sai, Triệu đại nhân đã bắn trúng một con mắt của nó.”
Nói đến đây hắn thấy biểu tình trên mặt vợ mình vặn vẹo, môi cũng trắng bệch, còn không ngừng run lên.
“Quan nhân,” nàng ta lướt qua bả vai Tào Mân nhìn ra ngoài cửa sổ một cái sau đó lại thu ánh mắt về, giọng nói lúc này đã mang theo tiếng khóc nức nở, “Vừa nãy ta ngồi bên cửa sổ chờ chàng có nhìn thấy một con Mộc Diêu đậu trên cây hòe bên ngoài. Ta tưởng đó là diều của nhà ai bị nhánh cây vướng vào nên cũng chẳng để ý. Nhưng vừa rồi nghe chàng nói ta mới nhớ ra con Mộc Diêu kia hình như ….. chỉ có một con mắt……”
Cả người Tào Mân run lên thật mạnh, hắn quay đầu nhìn ra cây hòe cành lá xum xuê rậm rạp bên ngoài cửa sổ. Lá cây vàng xanh đan chéo nhau, giống như một bàn tay lớn lật úp từ không trung. Ánh trăng lộ ra từ kẽ lá chiếu vào trong phòng hóa thành một cái võng lớn.
“Không có…… Trên ngọn cây không có gì cả……” Thấy trên ngọn cây không có con Mộc Diêu lớn một mắt như vợ mình nói thế là Tào Mân thoáng nhẹ thở ra.
Nhưng hắn còn chưa kịp an tâm thì sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng “Sàn sạt”, có thứ gì đó đang cọ mặt đất di chuyển về phía bọn họ. Nghe tiếng động thì thứ kia ở dưới giường, chẳng qua ánh sáng quá mờ nên Tào Mân chỉ nghe được chứ không biết đó là cái gì.
“Quan nhân……” Tào phu nhân cũng nghe thấy tiếng động kia, “Nó ở dưới giường, nó trốn ở dưới giường……”
“Đi.”
Rốt cuộc Tào Mân cũng bình tĩnh hơn một chút, hắn túm lấy tay vợ mình rồi chạy nhanh ra cửa. Nhưng chưa được vài bước thì Tào phu nhân đã bị vướng tà váy mà ngã trên mặt đất, bò vài lần vẫn không dậy được.
“Mau, phu nhân.”
Tào Mân cúi người kéo tay nàng ấy nhưng chân Tào phu nhân mềm nhũn, đặc biệt khi nghe tiếng “Sàn sạt” phía sau càng lúc càng gần thì nàng ta hoàn toàn không có sức lực gì, cả người như bị rút xương.
Một bóng đen thật lớn chồm lên phía sau hai người, tiếng “Sàn sạt” cũng ngừng lại. Lòng Tào Mân nóng như lửa đốt nhưng cố tình vào lúc này lòng bàn tay hắn lại vì mồ hôi mà trượt đi, bứt khỏi tay Tào phu nhân.

“Tranh…… Tranh……”
Tiếng còi trúc vang lên từ phía sau, bình thản lặng lẽ giống như truyền đến từ lòng đất. Nước mắt Tào phu nhân rơi xuống, môi run run sau đó nàng ta bỗng thét về phía Tào Mân, “Quan nhân chạy mau.”
Ngay sau đó lúc Tào Mân còn chưa kịp phản ứng lại thì nàng đã dùng hai tay chống lên mặt đất sau đó xoay người nhào về phía bóng dáng đã hoàn toàn lộ ra dưới ánh trăng.
Mũi ngửi được một mùi mốc meo, nàng biết thứ này hẳn đã bị chôn thật lâu, tới mức sắp hủ bại rồi lại bị kẻ nào đó đào ra.
“Phu nhân.” Tào Mân rống lên một tiếng, tay vươn ra muốn túm lấy nàng.
“Đừng lo cho ta, chạy mau……”
Lời còn chưa dứt Tào phu nhân đã thấy con ngươi đỏ tươi trên con mắt còn sót lại của Mộc Diêu động đậy, một thứ như sợi tơ hồng phun ra từ đó.
Nó đương nhiên không phải tơ hồng, nó nhắm ngay giữa mày của Tào phu nhân, phần đầu nứt thành ba cánh giống miệng của con thỏ.
“Tạch” một tiếng, tơ hồng hút chặt vào làn da của Tào phu nhân, nàng cảm thấy hơi nước trong người mình đều bốc hơi hết, da siết chặt như muốn siết gãy mọi thứ.
“Quan nhân, chạy.”
Trước khi thân thể bị hút khô nàng vẫn giục Tào Mân chạy đi, tuy lời lúc này đã nhẹ như một tiếng hừ, căn bản không nghe ra được cái gì.
Nhưng Tào Mân lại nghe được, hắn nhìn nàng lần cuối sau đó xoay người tông cửa chạy ra ngoài.
Mộc Diêu cũng không đuổi theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.