Hồ Tả nấu cháo còn lưu lại trên bàn, hơi khói chậm rãi tản ra.
Văn Vũ ngồi xuống, ngơ ngác nhìn hai chén cháo…
Tiểu Tả sinh khí…
Ta chọc Tiểu Tả sinh khí
Hắn là một con hồ ly rất có nghĩa khí…
Văn Vũ một hơi uống sạch chén cháo.
Ân…rất ngon, là cháo gà.
Trẻ nhỏ dù sao cũng là trẻ nhỏ, mẹ nói qua, mỗi nam hài đều có lúc nghịch ngợm. Trẻ nhỏ cứ chậm rãi giáo, khi bọn chúng trưởng thành, liền sẽ biết nên làm thế nào, thế nào không nên.
Hồ Tả cho bọn nó loại trừng phạt rất nặng này trên thân thể…hơn nữa, bọn nó cũng sẽ không làm cho ‘trận đùa’ đó mà nhớ…cho nên, đây chẳng qua là đơn thuần trừng phạt thân thể, không phải dạy dỗ. Không có ý nghĩa.
“Hồng Vũ? Hồng Vũ…” Văn Vũ kiếm Hồng Vũ trong bụi cỏ, rất nhanh Hồng Vũ từ bụi cỏ chạy ra, nhào vào lòng Văn Vũ cọ cọ.
“Văn Vũ, ngươi tìm ta?”
“Ân”
“Chuyện gì a?”
“Ngươi có thể đem yêu pháp Tiểu Tả diệt trừ hay không?” Hồ Tả nhất định còn đang sinh khí, vẫn tìm Hồng Vũ tốt hơn.
“A, cái kia a! Hồ Tả đã diệt trừ rồi” Hơn nữa, ta cũng sẽ không.
“Đã diệt trừ rồi?”
“Đúng vậy, Văn Vũ không tin, có thể vào thôn xem”
Thì ra đã diệt trừ…thật tốt quá.
“Ha hả…Ta tin” Văn Vũ sờ đầu Hồng Vũ “Cám ơn ngươi”
Buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, buổi tối…
Hồ Tả trộm nhìn hết thảy hoạt động Văn vũ.
Văn Vũ tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-ta-phieu-dich-v/3278533/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.