"Này, Dật Dương, chuẩn bị đi chưa, cậu mua vé xe lửa đi mấy giờ thế?"
"Ba giờ chiều, tàu đến ga hơn năm giờ, sau sáu giờ xe buýt sẽ không còn, đến lúc đó còn phải đi xe hơn hai tiếng đồng hồ mới có thể đến."
"Ôi trời phải đi lâu như vậy sao, quê hương của cậu thật đúng là quá hẻo lánh."
"Đúng vậy..."
Lý Dật Dương và bạn cùng phòng cuối cùng tán gẫu vài câu, chỉ chốc lát sau đã chuẩn bị đầy đủ kéo hành lý rời đi.
Mặc dù tàu điện ngầm đến ga xe lửa rất nhanh, nhưng anh vẫn muốn đi sớm, để phòng ngừa giữa đường lại xảy ra điều gì bất ngờ.
Thời gian là kỳ nghỉ hè, cha vẫn còn đi công tác, mẹ phải làm việc, vì vậy muốn trở về quê hương chỉ có anh ta.
Lại nói tiếp, từ sau mùa hè năm cấp hai, anh cũng chưa bao giờ trở về đó nữa.
Chuyện xảy ra lúc đó bây giờ xem ra, thật giống như một giấc mộng, anh cũng không xác định, đoạn thời gian đó nhìn thấy đồ vật kia rốt cuộc là thật hay giả.
Nhưng cha cùng người trong nhà lại đối với lời nói của anh giữ kín như bưng, phảng phất tựa như sợ hãi cái gì đó, để cho anh trong vòng vài năm cũng không cần trở về.
Ngay cả ông bà nội luôn nói nhớ cháu trai, khi đó cũng không phản bác.
Cứ như vậy, từ cấp hai đến năm thứ hai.
Năm năm thời gian vội vã trôi qua, sau đó cha cũng thường xuyên gọi điện thoại về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-son/2566873/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.