Lý Dật Dương có một giấc mơ.
Trong giấc mơ là một mùa tuyết khi còn nhỏ, tuyết rơi rải rác khắp thị trấn núi, không có trẻ em không bị hấp dẫn bởi cảnh sắc mơ mộng trắng nớt này.
Nhưng so với cảnh tuyết, đêm tuyết kia còn có một chuyện trọng yếu hơn, đang chờ anh đi làm.
Cậu bé giấu ông bà, lén lút chạy từ con đường nông thôn mà những đứa trẻ mới biết đến một ngôi nhà khác.
Ánh đèn lẻ loi, đó là một căn phòng dường như không có người.
Nhưng Lý Dật Dương biết, A Dạ ở bên trong.
Anh chống đỡ tuyết dày và ẩm ướt lạnh lẽo, đem đồ đạc bảo vệ trong ngực, cẩn thận trèo qua tường vây cao vút.
"Anh trai!"
Tiếng gọi nhỏ bé lại run rẩy từ dưới chân truyền đến, cúi đầu nhìn lại, cậu bé vừa lúc nhìn thấy đứa nhỏ mặc áo sơ mi mỏng ngửa đầu nhìn mình.
Nguyên bản tuyết mộng ảo, tựa hồ muốn đem anh đông cứng.
Trong ngực tức giận chợt nổi lên, Lý Dật Dương rốt cuộc không đợi được chậm rãi bò xuống, một cái phi thân liền nhảy xuống.
Thân thể vốn sắp ngã xuống, lại bị đứa nhỏ xông lên ôm lại, ngoài ý muốn đứng vững trên mặt đất.
Không chú ý tới một trận lốc xoáy nhỏ run rẩy nâng lấy anh, nam hài vội vàng cởi áo khoác của mình, mặc lên người đối phương.
"Đồ ngốc em đứng ở bên ngoài làm gì!? Không lạnh sao??"
Muốn tức giận lại không đành lòng trách cậu, Lý Dật Dương đành phải không ngừng giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-son/2566858/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.